Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 217: Phòng cháy phòng trộm phòng chiến hữu (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Chỉ một lát sau, Cục trưởng Hứa đã tự mình mang giấy chứng nhận của Lộc Minh Sâm ra đưa lại cho anh: “Chào anh, đoàn trưởng Lộc.”

“Chào anh.” Lộc Minh Sâm nói: “Vợ tôi không sao cả chứ? Hôm nay cô ấy bị kinh động không nhỏ, tôi có chút lo lắng.”

Người cảnh sát họ Từ đứng bên cạnh nói: “Không sao cả. Hôm nay chúng tôi chỉ hỏi qua một vài tình tiết cơ bản, vợ anh bị kinh động nên cũng chưa nhớ ra đầy đủ, lát nữa có thể về nhà nghỉ ngơi trước.”

“Có điều ngày mai vẫn cần cô ấy đến đây lần nữa, để phối hợp với chúng tôi điều tra kỹ càng tỉ mỉ.”

Lộc Minh Sâm gật đầu: “Nên thế, cảm ơn đồng chí.”

Không lâu sau, Tô Nhuyễn ra khỏi phòng thẩm vấn, Lộc Minh Sâm bước đến đỡ lấy cô.

Tô Nhuyễn muốn giãy giụa theo bản năng, Lộc Minh Sâm lại nhỏ giọng nói: “Theo giao kèo, khi ở bên ngoài chúng ta phải giữ gìn hình ảnh vợ chồng ân ái.”

Tô Nhuyễn nhìn anh một cái, nghi ngờ anh cố ý tìm lý do này để đối phó cô.

Vừa ra đến cửa, một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi đã bước đến, đưa cho Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh một chùm chìa khóa: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng ở nhà khách bên cạnh, hôm nay hai đồng chí cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi thoải mái nhé.”

Cảm ơn cảnh sát xong, Bùi Trí Minh cười nói: “Chắc chị dâu đói bụng lắm rồi nhỉ, em đi mua chút đồ ăn, anh chị về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Vẫn là tiểu Bùi tinh ý, biết săn sóc người khác.”

Lộc Minh Sâm cảnh giác liếc mắt nhìn Bùi Trí Minh một cái, sau khi ngẫm nghĩ, anh bỏ thêm một câu: “Xem có món cá viên không, chị dâu cậu thích món đó.”

Bùi Trí Minh:……

Thế này cũng ghen tuông được?

Hơn nữa lão đại, anh biết gọi món ăn từ khi nào thế?

Bùi Trí Minh nhanh chân ra ngoài, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn tới nhà khách trước.

Tô Nhuyễn muốn thuê thêm một gian phòng nữa, Lộc Minh Sâm đương nhiên không đồng ý.

Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đâu có ở trước mặt người khác.”

Thấy Tô Nhuyễn định bảo nhân viên phục vụ cho mình thêm một phòng, cái khó ló cái khôn, Lộc Minh Sâm bật thốt lên: “Không phải em sợ ma lắm sao? Nhà khách thế này nhiều oan hồn lắm, không chỉ dưới gầm giường, trên tường, trên trần nhà đâu …”

Tô Nhuyễn:……

Nhân viên phục vụ:……

Thấy nhân viên phục vụ định mắng chửi người, Lộc Minh Sâm nhanh tay kéo Tô Nhuyễn đi thẳng lên lầu ngay.

Hai người về đến phòng không lâu, cửa phòng bị gõ vang. Lộc Minh Sâm định ra ngoài mở cửa, lại bị Tô Nhuyễn vừa từ phòng vệ sinh bước ra giành trước một bước.

Quả nhiên ngoài cửa là Bùi Trí Minh, trên tay anh ta xách theo hai hộp cơm, nói: “Em không tìm thấy cá viên, nhưng mua được cháo hải sản, nghe nói hương vị rất ngon. Chị dâu đã đói bụng cả ngày rồi, uống chút cháo này sẽ tốt cho dạ dày.”

Tô Nhuyễn nhận lấy bữa tối, nhìn quầng mắt thâm đen dưới mắt anh ta, áy náy nói: “Hai ngày nay cậu vất vả vì chuyện của vợ chồng tôi rồi. Cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, trước khi ngủ ngâm chân bằng nước ấm cho thư thái…”

“Vâng!” Bùi Trí Minh vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng, chị dâu, em biết rồi ạ! Cảm ơn chị!” Nói xong, anh ta chạy biến đi như thể có ma đuổi sau lưng.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nghiêng đầu nhìn theo, vừa quay đầu lại đã giật mình khi trông thấy Lộc Minh Sâm đứng ngay sau cô như một pho tượng.

Lộc Minh Sâm còn tưởng Tô Nhuyễn sẽ hét toáng lên, ai dè cô chỉ xoa ngực, lách qua anh rồi đi thẳng đến ghế sô pha, coi như không nhìn thấy anh.

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, rồi cũng lặng lẽ đi theo cô, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm.

Ăn uống xong xuôi, Tô Nhuyễn đi tắm rửa, đánh răng. Đợi cô đã lên giường, Lộc Minh Sâm cũng nhanh chóng đi tắm.

Khi anh bước ra, dường như Tô Nhuyễn đã chìm vào giấc ngủ. Lộc Minh Sâm xốc chăn phía mình lên, vừa nằm xuống đã đột nhiên rên lên một tiếng đầy đau đớn.

Quả nhiên Tô Nhuyễn lập tức mở mắt, Lộc Minh Sâm nhíu mày xoa xoa eo, giải thích: “Ngồi trên xe suốt hai ngày liền, cơ bắp chưa kịp thư giãn, lưng và chân có hơi đau một chút. Không sao đâu, em cứ ngủ tiếp đi.”

Tô Nhuyễn nghe xong, chỉ trở mình ngủ tiếp.

Lộc Minh Sâm:……

Ai bảo cái mưu kế vờ đau khổ này hữu hiệu cơ chứ?

Lộc Minh Sâm lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai của Tô Nhuyễn, đoạn thở dài khe khẽ.

Một tiếng sau, Lộc Minh Sâm mở to mắt, nhìn Tô Nhuyễn nằm co quắp, đã nhận ra điểm không thích hợp: “Tô Nhuyễn?”

Anh duỗi tay qua sờ trán cô, quả nhiên sờ thấy đầy mồ hôi.

“Tô Nhuyễn!” Anh vội vàng đứng dậy bật đèn, kéo Tô Nhuyễn quay người lại, lập tức bắt gặp đôi mắt cô chớp lia lịa dưới mí, gương mặt trắng bệch đã đầm đìa mồ hôi lạnh.

Lộc Minh Sâm vội vàng xuống giường, lấy khăn lông tới, đợi khi lau mồ hôi cho cô mới phát hiện ra, toàn thân cô ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên, tay chân lạnh ngắt, thân thể cứng đờ, rõ ràng là đang sợ hãi đến tột độ.

Nhìn cô gắng gượng chống đỡ một mình, Lộc Minh Sâm vừa thấy bất đắc dĩ, lại vừa xót xa trong lòng. Anh đỡ cô ngồi dậy, nhẹ giọng bảo: “Đi tắm qua một chút đi, kẻo cảm lạnh.”

Tô Nhuyễn yên lặng đứng dậy. Lộc Minh Sâm đi theo cô, đứng trước cửa phòng vệ sinh: “Anh đứng canh ở chỗ này.”

Đợi Tô Nhuyễn tắm rửa xong, Lộc Minh Sâm mạnh mẽ kéo cô ra khỏi chăn ấm, ôm chặt vào lòng: “Đừng sợ, không sao đâu, mọi chuyện đã qua cả rồi.”

Anh sờ vầng trán lạnh lẽo của cô, bắt chước dáng vẻ trước đây cô an ủi mình, vụng về khẽ vỗ sống lưng cô: “Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

Mãi đến lúc này, Tô Nhuyễn mới ngần ngại vươn tay, chầm chậm nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c anh, giọng nói khàn đặc đầy run rẩy: “Em đã đ.â.m hắn ta một nhát.”

Lộc Minh Sâm nắm lấy bàn tay cô, không khỏi ngỡ ngàng. Bàn tay bé nhỏ, yếu ớt đến thế này …

Tưởng tượng ra dáng vẻ trấn định, uy h.i.ế.p đám cướp của cô, lòng anh khẽ nhói lên, anh nhẹ nhàng nói: “Em làm rất tốt, trừng phạt đúng người đúng tội. Nếu em không đ.â.m hắn, e rằng chính em sẽ gặp nguy khốn.”

Tô Nhuyễn lại nhỏ giọng nói: “Nếu anh không tới, có phải hôm nay em sẽ chết, mẹ em sẽ…”

Lộc Minh Sâm ôm chặt cô: “Không có nếu nhỡ, em vẫn còn sống đây mà.”

“Có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để em phải chết.” Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng ấn đầu cô vào n.g.ự.c mình, tay vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô, dỗ dành: “Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc cho sâu đã, ngoan.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 217: Phòng cháy phòng trộm phòng chiến hữu (1)