Tô Nhuyễn nghe tiếng tim đập của người đối diện, cuối cùng cơ thể dần thả lỏng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn, đau lòng sờ lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn nằm gọn trong lòng Lộc Minh Sâm như cũ. Dù cách một lớp áo sơ mi, hơi ấm từ da thịt anh vẫn cứ thế xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng cô, khiến cô cảm thấy an lòng khôn xiết, cũng lười biếng chẳng muốn cựa quậy chút nào.
Điện thoại đầu giường vang lên, Lộc Minh Sâm dựa lưng vào thành giường, vừa định lên tiếng thì bắt gặp Tô Nhuyễn, giây trước còn đang tròn mắt nhìn trần nhà, giây sau đã nhắm tịt lại, hệt như đứa bé sợ bị bắt quả tang.
Lộc Minh Sâm bật cười, có lẽ cô không biết, anh có thể nhìn rõ từng cử động nhỏ của cô.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người nghe điện thoại. Là cục Công an thành phố gọi tới, dặn lát nữa Tô Nhuyễn có thời gian thì ghé qua đó để lấy lời khai.
Cũng đúng thôi, đã gần mười giờ rồi.
Lộc Minh Sâm quay đầu lại, nhìn Tô Nhuyễn đang giả vờ ngủ một cái, rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Đợi anh ra ngoài, quả nhiên Tô Nhuyễn cũng đã dậy. Chỉ là Lộc Minh Sâm cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng.
Cô không nói một lời, rửa mặt mặc quần áo, xuống lầu ăn cơm, sau đó lập tức tới đồn cảnh sát, lại coi anh như không khí vậy.
Hay là trở mặt không nhận người rồi đây?
Nữ cảnh sát hôm qua lấy lời khai cho Tô Nhuyễn có vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên là đã điều tra ra được manh mối gì đó.
Sau buổi nói chuyện, Tô Nhuyễn mới tường tận rằng viên cảnh sát Văn Lượng béo ú kia đã bị bắt giam, vụ án cần điều tra cặn kẽ và tỉ mỉ. Tuy nhiên, qua lời khai của tên La Cẩu bị cô trói lại, có vẻ như cô không phải là nạn nhân duy nhất của bọn chúng.
Tô Nhuyễn thành thật khai báo những gì mình biết, sau đó hỏi về tình hình của Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.
"Không có gì đáng lo ngại. Bọn chúng biết cô đã thoát được, nên không dám làm gì quá đáng với hai người đó, chỉ bị chút đòn roi. Hiện giờ tiền bạc và số cổ phiếu đều đã lấy lại được rồi."
"Đợi chiều nay ghi lời khai xong, họ cũng có thể được thả."
Tô Nhuyễn khẽ gật đầu.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cô bắt gặp Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương được công an dẫn vào từ bên ngoài. Hai gò má của họ sưng vù, hiển nhiên đó chính là "chút đau khổ" mà viên cảnh sát vừa nhắc tới.
Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vui mừng khôn xiết, song nhìn thấy cô, hai người kia lại chẳng hề có vẻ gì là vui vẻ. Tô Thanh Thanh hùng hổ bước tới, ra dáng muốn chất vấn.
Tô Nhuyễn chủ động lại gần Lộc Minh Sâm, người đang ngồi bên bàn làm việc trò chuyện với công an, vươn tay khoác lấy cánh tay anh.
Lộc Minh Sâm kinh ngạc quay đầu liếc nhìn cô một cái, đoạn hơi nghiêng người để cô dễ dàng khoác tay mình hơn, rồi tiếp tục câu chuyện dang dở.
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đi tới trước mặt Tô Nhuyễn, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn cùng chiếc nạng đặc trưng của Lộc Minh Sâm, cả hai bất giác dừng bước.
Sao Lộc Minh Sâm lại ở đây?
Có vẻ Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra, khi quay đầu lại nhìn thấy hai người, đôi mắt phượng sắc lạnh của anh lập tức trở nên lạnh lẽo, khiến Tô Thanh Thanh vội vàng trốn ra sau lưng Hoắc Hướng Dương.
Lộc Minh Sâm nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với công an, khẽ bảo Tô Nhuyễn: "Đi thôi."
Thấy anh đứng dậy, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vô thức lui sang một bên, tự giác nhường đường.
Lộc Minh Sâm dừng chân, liếc nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: " Tôi ghi nhớ món nợ lần này. Lần sau mà còn lởn vởn trước mặt Tô Nhuyễn, đừng trách tôi tính cả gốc lẫn lãi."
Hoắc Hướng Dương cố gồng mình tỏ ra cứng cỏi: "Chúng tôi... chúng tôi chỉ muốn chạy đi báo công an trước thôi."
Lộc Minh Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi quay lưng đi thẳng.
Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn hai kẻ kia, nhếch mép cười cợt, khiến Tô Thanh Thanh tức giận giậm chân bành bạch.
Ra khỏi đồn công an, thấy bầu không khí đã khá thoải mái, Lộc Minh Sâm chủ động tìm đề tài: "Em có thể giao mấy tập cổ phiếu đó cho anh. Anh sẽ tìm người lo liệu giúp em việc bán chúng, hoặc là lần sau anh sẽ đi cùng em qua đây một chuyến."
Tô Nhuyễn rụt tay về, lạnh nhạt đáp: "Phần của anh thì em đã đưa anh rồi, anh tự bán phần của mình là được. Em không cần anh quan tâm đâu, dù sao hai ta cũng chẳng thân thiết gì."
Lộc Minh Sâm: ...
Người đời thường bảo phụ nữ trở mặt như lật sách, giờ thì anh quả là đã thấm thía rồi.
Mặc dù nói với Lộc Minh Sâm rằng hai người chẳng thân thiết gì, nhưng Tô Nhuyễn khi nhờ vả thì lại chẳng chút khách sáo. Trên đường về nhà, cô còn yêu cầu rẽ qua Nghĩa Ô một chuyến, bỏ ra mấy trăm đồng để mua vài túi vật phẩm văn phòng phẩm đủ màu sắc. Như vậy, đến kỳ nghỉ hè cô sẽ không phải tất tả xuôi Nam thêm một chuyến nữa rồi.
Sau khi trải qua chuyện lần này, Tô Nhuyễn thầm nghĩ mấy năm tới cô sẽ không muốn xa nhà chút nào.
Ngày mười ba tháng Giêng, cuối cùng bọn họ cũng về tới tỉnh Đông Lâm. Vừa tới dưới lầu khu nhà tập thể Bình An, Tô Nhuyễn đã nhiệt tình mời Bùi Trí Minh lên nhà chơi: "Quãng đường này vất vả nhất chính là cậu đó, khuôn mặt thư sinh cũng gầy sọp đi trông thấy, nhưng mà vẫn còn rất khôi ngô."
Bùi Trí Minh bị cô chọc cười, định cất lời thì Lộc Minh Sâm đã đứng chắn trước mặt, ngắt ngang: "Cậu ta còn nhiệm vụ, phải về đơn vị ngay. Không tiện lên nhà lúc này."
Tô Nhuyễn gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, đoạn vẫy tay tiễn cả hai: “Vậy hai người cứ đi đường cẩn thận, tạm biệt nhé.” Dứt lời, cô quay lưng lên lầu.
Lộc Minh Sâm chỉ biết câm nín.
Bùi Trí Minh thận trọng hỏi: “Lão đại, anh có về đơn vị cùng em không?”
Lộc Minh Sâm thoáng liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nhấc chân bước theo Tô Nhuyễn về phía nhà mình.
Bùi Trí Minh bật cười thành tiếng: “Lão đại, nếu không xuôi thì cứ gọi điện cho Hoàng Hải Uy nhé.”