Lộc Minh Sâm lên lầu, quả nhiên trông thấy cửa căn phòng đã đóng chặt. Cũng may anh còn giữ chiếc chìa khóa dự phòng mà Lý Nhược Lan đã đưa.
Mở cửa vào nhà, anh liền trông thấy Tô Nhuyễn mặt mũi lạnh tanh, đang ôm chăn gối của anh đi về phía phòng ngủ phụ.
Lộc Minh Sâm vội vàng bước đến. Hai ngày nay ban ngày không thấy rõ, song ban đêm khi ngủ, Tô Nhuyễn vẫn còn sợ hãi. Tuy rằng không nghiêm trọng như ngày đầu, nhưng cô vẫn gặp ác mộng. Vào lúc này sao anh có thể để cô ngủ một mình được?
Thế nhưng tính khí bướng bỉnh của Tô Nhuyễn vốn chẳng phải chuyện đùa. Cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm gì thế? Lo việc của anh đi.”
Nói xong cô vòng qua anh, ném chăn gối vào phòng ngủ phụ, kiên quyết thể hiện ý chí muốn làm một người bạn cùng phòng chẳng hề quan tâm tới nhau.
Lộc Minh Sâm có chút đau đầu, cố gắng lục lọi trong trí nhớ những lời ngon tiếng ngọt mà Hoàng Hải Uy từng nhắc tới để dỗ dành con gái. Khi anh còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, anh vội vã ra mở.
Người đến là Lý Nhược Lan, bà xách theo một túi đồ lớn bước vào: “Từ xa mẹ đã thấy chiếc xe jeep chạy về phía này, đoán chừng hai đứa đã về rồi.”
Nói tới đây, bà lại trách móc: “Hai cái đứa này, còn biết đường về nhà đấy à.” Đoạn bà trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn: “Đã khai giảng ba bốn ngày rồi, con có hay biết học kỳ này quan trọng đến mức nào không? Quá là không biết phép tắc!”
Tô Nhuyễn vô cùng thành thạo đổ lỗi: “Tại Lộc Minh Sâm có nhiệm vụ cấp bách, anh ấy lại không đành lòng để con về một mình, cứ một mực bắt con chờ đợi.”
Lộc Minh Sâm chỉ đành bóp mũi nhận: “Vâng thưa mẹ, tất cả đều là lỗi của con.”
Cũng may Lý Nhược Lan không phải người hay soi mói, bà chỉ dặn dò “Sau này không được như vậy nữa”, rồi bắt đầu sắp xếp lại túi đồ đã mang đến.
“Hai đứa đi lại cả ngày chắc cũng mệt nhoài rồi, hôm nay ăn tạm bữa này, rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Đây là sủi cảo và màn thầu, để lạnh ngoài ban công chắc có thể để được hai ngày. Khi Tô Nhuyễn đi học, Minh Sâm ở nhà một mình hâm nóng lên là có thể ăn được.”
Sau đó bà không nhịn được lại càm ràm Tô Nhuyễn: “Giờ thì hôn nhân cũng đã yên bề rồi, chẳng còn chuyện gì vướng bận nữa, con hãy chuyên tâm ôn tập cho mẹ. Không có việc gì quan trọng hơn chuyện thi đại học đâu đấy, biết chưa?”
Bà vừa càm ràm, vừa cùng Tô Nhuyễn mang đồ ra để ngoài ban công. Còn Lộc Minh Sâm thì tự giác cầm giẻ lau bàn. Mấy ngày không có người, căn phòng đã bám đầy bụi.
Khi đi ngang qua cửa phòng bếp, anh mơ hồ nghe thấy tiếng Lý Nhược Lan đang giáo huấn Tô Nhuyễn: “Con lại gây gổ gì với thằng Minh Sâm thế hả? Đừng tưởng mẹ không nhìn ra …”
Anh hé đầu vào ngó, thấy Tô Nhuyễn đang ngoan ngoãn đứng trước mặt Lý Nhược Lan nghe giáo huấn, bỗng lóe lên một ý hay.
Sau khi suy tính cẩn thận, anh cất cao giọng hỏi: “Mẹ ơi, chiếc chăn của con nặng mấy cân ạ?”
“Cái gì?” Lý Nhược Lan bước ra từ phòng bếp, ngạc nhiên hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
Dù miệng hỏi vậy, nhưng bà vẫn nhanh chân đi vào phòng ngủ chính để xem xét chăn đệm.
Tô Nhuyễn lập tức hiểu Lộc Minh Sâm định làm gì. Cô trợn tròn mắt nhìn anh. Lộc Minh Sâm làm như không thấy, đi theo sau Lý Nhược Lan, giải thích: “Người nhà đồng chí chiến hữu của con ở phương Nam muốn tùy quân ra đây, chỗ họ vốn ấm áp, không biết phía Bắc mình làm chăn dày bao nhiêu cân mới đủ ấm ạ.”
“Còn phải xem ở chỗ nào, nếu là nhà lầu có máy sưởi thì chừng sáu bảy cân là được rồi, còn nhà trệt thì phải tám cân… Ơ?”
Vừa vào phòng ngủ chính, Lý Nhược Lan đã phát hiện trên giường chỉ có một chiếc chăn đơn. Bà nhíu mày nhìn về phía Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm lập tức lộ vẻ ngượng ngùng: “A, vừa rồi con quên mất, chăn của con bị Tô Nhuyễn ôm sang phòng ngủ phụ rồi ạ.”
Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực, nhìn Lộc Minh Sâm, khẽ hừ một tiếng. Cô đang định giải thích, thì nghe thấy Lý Nhược Lan vui vẻ nói: “Xem ra mẹ đã trách lầm hai đứa rồi, hóa ra hai đứa đã chuẩn bị đâu vào đấy để chuyên tâm học hành.”
Ánh mắt bà ấy đảo qua Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn: “Vốn dĩ mẹ còn lo hai đứa trẻ người non dạ, ham vui mà không thiết tha chuyện học hành.”
“Như vậy tốt quá rồi, Minh Sâm, kết quả thi sơ khảo nghiên cứu sinh của con cũng sắp có rồi phải không?”
Nói tới đây, bà ấy thầm nhẩm tính: “Có phải trong hai ngày tới không? Mai con qua trường học xem thử đi.”
“Nếu như thi đỗ, con cũng nên tập trung chuẩn bị cho vòng hai.” Bà ấy dặn dò thêm: “Tô Nhuyễn còn nhỏ, tính tình vẫn chưa thật sự chín chắn, con để mắt đến con bé chút, nếu không tháng sáu năm nay con đã tới thành phố Yến học nghiên cứu sinh rồi, Tô Nhuyễn lại thi trượt, lúc ấy hai đứa lại chỉ biết khóc đấy.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm với vẻ mặt cứng đờ nhưng vẫn phải răm rắp gật đầu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lý Nhược Lan ngạc nhiên nhìn cô: “Cười cái gì chứ? Mẹ nói sai chỗ nào sao? Đừng tưởng rằng lấy chồng rồi thì mẹ không quản được con nhé. Để mẹ biết thành tích của con giảm sút, con cứ qua ký túc xá trong trường mà ở đi, thứ Bảy Chủ Nhật mới được về, nghe rõ chưa?”
Lộc Minh Sâm sợ bà ấy bắt Tô Nhuyễn dọn ra ký túc xá từ ngày mai, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nhắc nhở cô ấy.”
Nghe thế, Tô Nhuyễn càng được dịp cười rỡ.
Dặn dò xong xuôi, Lý Nhược Lan chuẩn bị ra về: “Hôm nay hai đứa cứ nghỉ ngơi cho khuây khỏa đã. Minh Sâm, con nhớ ngày mai qua trường đại học tra kết quả nhé, khi về thì bắt đầu sắp xếp lại tâm trí, cả hai đứa đều phải ngoan ngoãn ôn tập cho mẹ, biết chưa?”
Cả hai người đều vội vàng gật đầu lia lịa.
Tiễn Lý Nhược Lan xong, Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm nở nụ cười mỉa mai, vẻ mặt hả hê khi thấy người ta gặp họa, rồi thoắt cái thu lại vẻ mặt, tiếp tục xem anh như không khí.
Lộc Minh Sâm:……
Tính dùng mẹ vợ để dằn mặt không những thất bại, trái lại còn khiến Tô Nhuyễn càng thêm giận dỗi.
Anh thở dài, nhất thời không biết làm sao, đành phải vào bếp nấu cơm trước. Vẫn là những món quen thuộc: cháo kê và sủi cảo.
Có điều Tô Nhuyễn vẫn không thèm ngồi ăn cơm chung với anh, anh đành phải ăn vội vài miếng rồi quay về phòng ngủ phụ, đóng cửa phòng lại.
Lúc này Tô Nhuyễn mới chậm rãi xuống bếp, cô vừa ăn sủi cảo vừa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ phụ, nở nụ cười châm biếm, phạm lỗi mà còn không chịu giải thích, tưởng cô là người dễ tính lắm sao?