Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 220: Mỹ nam kế (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Mãi đến lúc đi ngủ, cánh cửa phòng ngủ phụ vẫn im lìm không động đậy. Tô Nhuyễn khép sách giáo khoa lại, mặt không chút biểu cảm, cô thầm nghĩ, mình phải không thèm nói chuyện với Lộc Minh Sâm một tháng mới được! Không, ngày mốt cô sẽ dọn đến ký túc xá trong trường, để Lộc Minh Sâm ở nhà một mình cho biết!

Nghĩ vậy, cô bực tức đẩy cửa phòng vệ sinh ra, định vào tắm, nào ngờ lại sững người.

Lộc Minh Sâm đang đứng bên trong, soi gương thoa thuốc làm mờ sẹo. Trên người anh chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ đen, để lộ rõ đường nét cơ bắp săn chắc ở phần thân trên. Bên dưới là chiếc quần bộ đội, do hơi cúi người soi gương nên vòng eo anh trông nhỏ nhắn, vồng m.ô.n.g cong lại càng thêm cuốn hút.

Khi ánh mắt Tô Nhuyễn sắp dính chặt vào dáng vẻ đó, cô lại bất chợt thấy rõ ràng ai kia đang cố tình hóp bụng…

Tô Nhuyễn: Khụ…

Dây thần kinh đang bị quyến rũ lập tức trở nên tỉnh táo, cô phải cắn môi mới giữ được nụ cười không bật thành tiếng.

Lộc Minh Sâm lại làm ra vẻ như vừa mới trông thấy cô, còn cố tình ra chiều cẩn thận thoa kem trị sẹo lên vết sẹo trên mặt, chỉ thiếu điều nói thẳng ra “Em xem anh có ngoan ngoãn làm theo lời em không này ”.

Tô Nhuyễn phớt lờ vẻ ân cần trong mắt anh, chỉ nheo mắt lướt qua dáng người hấp dẫn trước mặt, lộ rõ vẻ tán thưởng không hề che giấu. Mỹ nhân kế đã được sử dụng rồi, nào có lý do gì cô lại không hưởng thụ phúc lợi này.

Chưa đầy nửa phút sau, Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Em định đi tắm à? Anh ra ngoài ngay đây.” Sau đó gần như ba chân bốn cẳng chạy biến.

Nhìn vành tai đỏ bừng của anh, Tô Nhuyễn không nín được bật cười thành tiếng. Cái anh chàng này, ngây thơ đến lạ mà cũng dám giở mỹ nhân kế, thật không biết tự lượng sức mình.

Khi Tô Nhuyễn cho rằng vở kịch ngày hôm nay đã hạ màn, cô lại phát hiện, anh chàng Lộc Minh Sâm này quả là người có nghị lực phi thường.

Lúc cô vừa đắp mặt nạ xong chuẩn bị nằm xuống, Lộc Minh Sâm đã cầm theo tấm thảm lông gõ cửa bước vào. Trên người vẫn mặc bộ quần áo “quyến rũ” như lúc nãy. Chẳng biết phải chuẩn bị tinh thần bao lâu, anh mới dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể nói: “Lưng và chân anh đau quá, phiền em xoa bóp giúp anh một chút.”

Tô Nhuyễn ngồi thẳng dậy, ánh mắt trắng trợn lướt một vòng quanh eo anh: “Cả eo lẫn đùi cũng xoa bóp ư?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng, rồi lại kiên định nói: “Phải xoa!”

Tô Nhuyễn nghe ra được vài phần khí thế quyết tâm đến cùng, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây.”

Lộc Minh Sâm khẽ thở phào một tiếng, có vẻ sợ Tô Nhuyễn đổi ý, vội vàng nằm xuống giường, còn tự động đắp tấm thảm lông lên lưng mình.

Tô Nhuyễn lại nhấc tấm thảm lông lên: “Em mệt, không có sức, không xoa bóp qua thảm lông đâu, anh thấy sao?”

Cơ thể Lộc Minh Sâm cứng đờ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được!”

Thế nhưng tay Tô Nhuyễn vừa chạm vào lưng anh, hai vành tai anh đã lập tức đỏ bừng. Cô giả vờ định chạm vào eo anh, Lộc Minh Sâm vẫn nằm yên giả chết, chỉ có hai lỗ tai đã đỏ tía.

Giống như một chàng trai đáng thương nhỏ bé, bất lực, không dám phản kháng trước “bạo quân” Tô Nhuyễn.

Trong lòng Tô Nhuyễn thấy khoan khoái không ít, cuối cùng cô liếc mắt thưởng thức thêm một lần cơ thể hấp dẫn kia, sau đó đắp thảm lông lại cho anh, rồi bắt đầu nghiêm túc mát xa.

Dù anh không nói cô cũng biết, sức khỏe của anh còn chưa tốt, ngồi xe ô tô bốn năm ngày trời chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra Tô Nhuyễn đang nghiêm túc mát xa giúp mình thả lỏng cơ bắp, trong lòng anh không khỏi thấy áy náy. Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh không nên rời đi mà chưa nói tiếng nào.”

Tô Nhuyễn “Ừ” một tiếng, động tác tay không ngừng lại, vừa đặt câu hỏi với giọng chẳng rõ vui buồn: “Vì sao?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, mới mở miệng: “Rạng sáng hôm đó anh nhận được tin tức chiến hữu hy sinh, vội vàng về tham dự tang lễ.”

Tô Nhuyễn biết Lộc Minh Sâm có một chiếc máy nhắn tin chuyên dụng để nhận nhiệm vụ, nghe thấy lý do này cô dừng tay một chút, sau đó vẫn lạnh lùng hỏi tiếp: “Vậy nên?”

“Đây là lý do anh ra đi không một lời từ biệt ư?”

Lộc Minh Sâm lặng thinh một lúc lâu, vệt hồng trên vành tai anh nhanh chóng biến mất, chỉ nhìn qua gáy cũng đủ nhận ra vẻ nặng trĩu nơi anh.

Tô Nhuyễn không muốn thúc ép anh quá mức, nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, ít nhất cô phải biết rõ nút thắt trong lòng anh, để sau này còn biết đường bốc thuốc đúng bệnh.

Ngay khi cô đã định bỏ cuộc, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Con cậu ấy mới ba tuổi, vợ cậu ấy khóc ngất đi, còn cả cha mẹ cậu ấy …”

Tô Nhuyễn loáng thoáng hiểu ra phần nào suy nghĩ của Lộc Minh Sâm.

Nghe Lý Nhược Lan kể thì biết, tình cảm giữa mẹ anh, Lâm Vi Vi, và cha anh, Lộc Mãn Tường, rất tốt. Mà cái c.h.ế.t của mẹ anh, hẳn có mối liên hệ mật thiết với sự hy sinh của cha anh.

Chuyện này cũng trở thành một nút thắt trong lòng Lộc Minh Sâm. Bản thân anh không sợ chết, nhưng lại không muốn thấy những người xung quanh phải chịu cảnh bi thương.

Cho nên anh chủ động đoạn tuyệt mọi ràng buộc, không chỉ vì để bản thân có thể ra đi thanh thản, không vướng bận, mà còn vì không muốn người khác phải dằn vặt, đau đớn vì anh.

Trong khoảnh khắc ấy Tô Nhuyễn lấy làm đau lòng, thật ra người này có một trái tim mềm yếu. Nhưng nghĩ đến cách anh hành xử, cộng thêm những ai từng phải đau khổ vì anh ở kiếp trước, cô lại không khỏi giận tím người.

“Cho nên thế nào?” Cô đập mạnh một cái, khiến Lộc Minh Sâm đang chìm sâu trong nỗi u sầu giật mình ngẩng đầu lên.

Tô Nhuyễn vội vàng rụt tay lại, có chút ngượng ngùng. Vì nhất thời tức giận, cô không để ý, trực tiếp thuận tay vỗ xuống… Quả nhiên là người từng trải qua gian nan, động tác dứt khoát có khác.

May mà cô mang linh hồn của người từng trải qua mấy chục năm cuộc đời. Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lộc Minh Sâm, cô lập tức trưng ra vẻ mặt ngây thơ, rồi giận dữ mắng: “Anh sợ anh c.h.ế.t đi, em với mẹ em sẽ đau lòng giống vợ và cha mẹ chiến hữu anh, cho nên dứt khoát từ bỏ tất cả mọi người sao?”

Anh đúng là nực cười làm sao, không muốn mọi người đau lòng, vậy thì anh chọn cách đừng c.h.ế.t đi!”

“Hoặc là anh muốn chết, nhưng không muốn mọi người đau lòng, vậy sao anh không đi làm người xấu đi, làm cái loại tội ác tày trời, kẻ mà trời không dung đất không tha ấy!”

“Chắc chắn mọi người không chỉ không đau buồn, mà còn vỗ tay reo hò, ăn mừng tưng bừng cho mà xem!”

Lộc Minh Sâm nhất thời cứng họng, không thốt nên lời.

Lửa giận của Tô Nhuyễn vẫn chưa tắt: “Anh chọn công việc cao cả như vậy, lại làm quá đỗi xuất sắc như vậy, khiến mọi người tôn kính anh, yêu mến anh, nhưng lại không muốn người khác nhớ thương anh. Chính anh muốn làm một bậc chân tu, còn nỡ lòng ép buộc mọi người phải vô tình, lạnh lùng như anh sao? Em thấy anh là ỷ mình được mọi người yêu mến, mới dám không kiêng nể gì mà bắt nạt người khác thế?”

“Hay là nên nói, lãnh đạo của anh, chiến hữu của anh, quần chúng nhân dân… Tất cả đều có quyền nhớ thương anh, chỉ có em là không thể, em không có tư cách để đau buồn vì anh sao?”

Cô càng nói càng giận, dứt khoát đẩy mạnh anh một cái: “Vậy sao anh phải đối xử tốt với em như thế? Vì sao phải tới cứu em? Bây giờ lại dỗ ngọt em làm chi?”

“Anh mau đi đi, em đảm bảo sẽ quên bẵng anh đi ngay lập tức, sau này không bao giờ gặp anh nữa!”

Dứt lời cô thở hổn hển, dứt khoát quay lưng, kéo chăn trùm kín đầu.

Một lúc lâu sau, tuy rằng Lộc Minh Sâm không hề lên tiếng, nhưng vẫn lặng lẽ nằm nguyên chỗ cũ, không rời nửa bước.

Tô Nhuyễn âm thầm thở phào một hơi. Cái nút thắt đã kéo dài hơn hai mươi năm ấy, đâu thể chỉ dăm ba câu là gỡ bỏ được dễ dàng. Nhưng anh chịu nói ra vài câu, rõ ràng trong lòng anh vẫn còn vương vấn về cô, chứng tỏ đã có sự chuyển biến.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn đứng dậy tắt đèn, chủ động dướn người qua, vén một góc chăn của mình lên, đắp giúp anh: “Nếu không định đi, vậy lại gần em một chút đi, em… sợ.”

Lộc Minh Sâm lặng lẽ xoay người ngồi dậy, sang phòng bên cạnh.

Tô Nhuyễn cứ tưởng anh lại làm mình làm mẩy, đang loay hoay không biết tính sao thì thấy Lộc Minh Sâm ôm theo cái chăn bông bước vào.

Khi anh giũ chăn định nằm xuống, Tô Nhuyễn càng nghĩ càng giận, bực mình đá sang cho anh một cái: “Nói với người ta một tiếng thì c.h.ế.t chắc à!”

Anh khựng lại, Tô Nhuyễn co chân lại như không có chuyện gì. Chà, da thịt con gái đúng là mềm mại, săn chắc thật!

Thôi, thế là hết giận rồi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 220: Mỹ nam kế (2)