Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 221: Mắt chó nhìn người thấp (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sau bữa cơm sáng, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ghé thăm nhà họ Ngôn một chuyến.

Tuy rằng Lý Nhược Lan đã bảo hai người chuyên tâm ôn tập, nhưng sau chuyến đi xa trở về, vẫn phải đến thăm hỏi một tiếng, tiện thể mang ít quà cáp biếu cả nhà.

Ngôn Thiếu Thời nhận được một chiếc đồng hồ điện tử màu xanh lam, cậu mừng rỡ nhảy cẫng lên: “A… Chị ơi, chị tuyệt quá đi mất! Em thương chị nhất!”

Thời ấy, với đám học trò cấp ba, một chiếc đồng hồ điện tử vẫn còn là món đồ xa xỉ, hiếm hoi, phải đến bốn năm chục đồng một chiếc. Hơn nữa, ở các thành phố phía Bắc thì chỉ có độc một kiểu, chiếc màu xanh lam này trông mới lạ và bắt mắt hơn hẳn.

Lý Nhược Lan sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, nói giọng trách yêu: “Cần gì tốn kém như vậy, chắc phải hao tốn lắm đây?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Người bạn của anh Minh Sâm dưới phương Nam gửi về, mấy thứ này ở trong ấy đâu có đắt đỏ gì đâu ạ.”

Chợ Nghĩa Ô (Yiwu) vốn là chợ đầu mối nổi tiếng, giá cả lúc nào cũng phải chăng nhất cả nước. Như chiếc đồng hồ điện tử của Thiếu Thời, ở Đông Lâm mình phải mua đến bốn, năm chục đồng, nhưng bên trong kia chỉ tốn mười mấy đồng thôi.

Cô cũng không có dư dả tiền bạc, nên chỉ chọn mua mấy món đồ mới lạ mà giá thành lại phải chăng. Quà cho Ngôn Thành Nho là một chiếc kẹp cà vạt, cho Ngôn Thiếu Dục là một chiếc đồng hồ có kèm máy tính.

Nhắc tới Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan thở dài thườn thượt: “Hôm qua trường của Thiếu Dục tựu trường, thằng bé đã đi từ sáng sớm rồi.”

Thấy khuôn mặt bà ấy hiện rõ nét ưu tư, Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Anh Thiếu Dục làm sao vậy ạ?”

Ngôn Thiếu Thời bí hiểm nói nhỏ: “Bạn gái anh ấy không vừa lòng với gia cảnh nhà mình, chắc là hai người họ sẽ đường ai nấy đi rồi.”

Tô Nhuyễn hiểu ngay vấn đề, nhưng vẫn vờ như không biết, hỏi: “Sao lại thế?”

“Mẹ cũng không rõ ngọn ngành, chỉ thấy con bé Tiểu Trân cứ chối từ mãi thôi.” Hình như Lý Nhược Lan cũng chẳng hiểu rõ nguyên do: “Rốt cuộc nhà chúng ta làm sao? Chẳng lẽ hôm đó chúng ta có sơ suất hay thiếu sót gì với con bé sao?”

“Chẳng lẽ là chê bai gia cảnh nhà mình không được tươm tất ư? Nhưng nói về điều kiện thì nhà ta cũng đủ môn đăng hộ đối với nhà con bé rồi còn gì.”

Rõ ràng là Ngôn Thiếu Dục chưa nói gì với Lý Nhược Lan, nhưng Ngôn Thành Nho có vẻ biết được đôi điều, ông ấy vội vàng nói: “Thôi được rồi, đừng đoán mò nữa, chắc là không có duyên nợ với nhau thôi. Thiếu Dục cũng đã hai mươi hai tuổi đầu rồi, nếu nó cảm thấy không thích hợp, vậy ắt hẳn phải có lý lẽ riêng của nó.”

Lý Nhược Lan nói: “Chẳng phải tại tôi thấy thằng bé cứ ưu tư buồn rầu mãi sao? Dù sao bọn nó còn trẻ con, chưa hiểu hết chuyện đời. Lỡ không phải vấn đề gì lớn, không đáng phải khổ tâm đến thế, cứ để hai gia đình mình qua lại, tiếp xúc nhiều thêm vài bận là ổn thôi mà.”

Ngôn Thành Nho nói: “Nó cũng đã đủ lớn để có chút khả năng phán đoán rồi chứ, bà đừng lo nghĩ vẩn vơ làm gì.”

Ngôn Thiếu Thời lại tỏ vẻ phấn khởi ra mặt: “Không muốn thì thôi vậy, con cũng không thích cô bạn gái kia của anh ấy lắm.”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm thằng bé một cái: “Đồ nhiều lời! Còn không mau đi làm bài tập đi, ngày mai là bài kiểm tra đầu năm rồi, điểm số mà sụt giảm thì mẹ sẽ tịch thu cái đồng hồ của con đấy.”

Ngôn Thiếu Thời lập tức hoảng hốt ôm chặt chiếc đồng hồ chạy biến về phòng.

Lý Nhược Lan cũng không bận lòng lâu nữa, quay sang đưa cho Tô Nhuyễn một chiếc túi vải lớn: “Hôm nay hai đứa định tới trường của Thiếu Dục để xem kết quả thi cử phải không? Mang mấy thứ này cho Thiếu Dục giúp mẹ nhé.”

“Ngày hôm qua đãng trí, thằng bé đi hấp tấp quá, đồ ăn mà mẹ đã chuẩn bị sẵn cho nó cũng chưa kịp mang đi.”

Khi tiễn hai người ra cửa, Lý Nhược Lan nhìn Lộc Minh Sâm đi đứng có vẻ không được tự nhiên, lo lắng hỏi: “Minh Sâm, con có chỗ nào không thoải mái à?”

Tô Nhuyễn cũng đã phát hiện ra điều này. Sáng nay lúc thức giấc, bước đi của anh ấy đã hơi khác lạ, nhưng rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại. Cô còn tưởng rằng buổi tối anh ngủ sai tư thế nên bị tê chân.

Thấy Lý Nhược Lan cũng hỏi, nghĩ tới mấy ngày vừa rồi vì đuổi theo mình mà anh đều ngồi trên ô tô, khi ở thành phố Thân còn có những hoạt động cường độ cao, cô lập tức lo lắng: “Không phải hôm qua em mát xa cho anh quá mạnh tay đó chứ?”

Lộc Minh Sâm khó mà nói ra sự thật. Tối hôm qua anh gặp ác mộng, trong mơ cứ bị huấn luyện viên bắt chạy nhảy, tập luyện cường độ cao suốt đêm, rồi trong lúc nửa mê nửa tỉnh né tránh không cẩn thận mà bị trẹo chân. Anh chỉ có thể cúi đầu cam chịu.

“Chúng ta tới bệnh viện trước, anh cũng nên kiểm tra lại rồi.”

Bởi vì lần kiểm tra này cần hơi nhiều thời gian, Tô Nhuyễn sợ buổi chiều Ngôn Thiếu Dục có tiết học, định tranh thủ lúc nghỉ trưa ghé qua đưa đồ cho cậu ấy, bèn phân công nhau hành động. Lộc Minh Sâm ở lại bệnh viện kiểm tra, còn cô tới trường học tìm người.

Vừa qua Tết Âm lịch, sân trường Đại học trở nên náo nhiệt lạ thường. Sinh viên trở lại trường, ai nấy đều xúng xính trong những bộ quần áo mới tươi tắn, thời thượng; hoặc ôm sách vở đi trên đường, hoặc kết bạn trò chuyện rôm rả. Trên gương mặt tất cả đều toát lên tinh thần phấn chấn.

Họ có một đời sống tinh thần đầy ắp, không chút mờ mịt về tương lai, với những hoạch định rõ ràng cho bản thân, toát lên một tinh thần mạnh mẽ và sự tự tin đáng nể. Đây chính là cuộc sống mà Tô Nhuyễn đời trước hằng ao ước bấy lâu.

Cô chậm rãi đi dạo một lát, sau đó mới tìm người hỏi thăm ký túc xá của Ngôn Thiếu Dục. Đối phương vô cùng nhiệt tình, trực tiếp dẫn đường giúp cô, khi tới ký túc xá còn cố ý chạy lên lầu ba gọi người giúp.

“Bạn cùng phòng của anh ấy nói, Ngôn Thiếu Dục không có nhà. Cậu ấy bảo là đang ở tiệm giải khát phía cổng đông, cô biết đường không?” Anh nam sinh kia nói.

Thấy đối phương còn định dẫn đường, cuối cùng Tô Nhuyễn mới phản ứng lại, hình như anh chàng này không phải tiện đường mà dẫn cô tới đây, cô vội vàng nói: “Không cần, tôi biết đường rồi, cảm ơn anh nhé.”

Anh nam sinh kia đỏ mặt hỏi: “Đừng khách sáo, tôi là Lý Phi, sinh viên kiến trúc khóa tám mươi tám, cô thì sao?”

Tô Nhuyễn không ngờ anh chàng kia lại muốn bắt chuyện làm quen với mình, vội vàng nói: “ Tôi không phải …”

Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao cô lại ở đây?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 221: Mắt chó nhìn người thấp (1)