Giọng nói rất quen tai. Tô Nhuyễn quay đầu lại, vừa vặn thấy Tống Tiểu Trân đang khoác tay một cô gái khác. Cô ta mặc một chiếc áo khoác len màu vàng nhạt, phối cùng quần tất đen và đôi bốt cổ thấp, đội thêm chiếc mũ nồi đỏ trên đầu. Theo con mắt của Tô Nhuyễn, trông cô ta rất ra dáng Tây, quả thực xinh đẹp và sành điệu.
Chỉ là cô gái này vừa mở miệng đã khiến người ta không thoải mái: “Cô chẳng phải sinh viên, tới trường chúng tôi làm gì?”
Cô ta nheo mắt nhìn Lý Phi nói: “Đừng có mà xum xoe như thế, cô ta là người ở nông thôn, căn bản không phải sinh viên, hơn nữa đã có chồng từ lâu rồi.” Trong giọng nói chứa đầy vẻ coi thường.
Lý Phi ngỡ ngàng nhìn Tô Nhuyễn, chẳng hiểu là vì cô đã kết hôn hay vì điều gì khác.
Ngược lại, Tô Nhuyễn không mảy may để tâm, nói: “Hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt.”
Thấy Tô Nhuyễn định đi, Tống Tiểu Trân không vui vẻ gì mà lên tiếng nhắc nhở: “Cô chẳng phải sinh viên trường chúng tôi, đừng đi dạo lung tung trong trường.”
Coi thường cô là người nhà quê ư? Tô Nhuyễn quay đầu lại khẽ cười: “Chị Tống à, tuy em không phải sinh viên, nhưng em vẫn biết rõ, đại học đâu phải nơi ai muốn tới cũng được. Ngoại trừ trường quân đội ra, các trường đại học khác trong Hoa Quốc chúng ta, ngay cả nông dân cũng có thể vào học.”
“Ngay cả điều này mà chị Tống cũng không rõ, liệu có phải là làm mất đi phong thái của người học thức rồi không?”
Sắc mặt Tống Tiểu Trân thoắt cái đã thay đổi: “Cô!”
Còn lâu Tô Nhuyễn mới để ý tới cô ta, cô xoay người định bước đi. Nếu Ngôn Thiếu Dục đã nói rõ với người nhà, vậy chắc chắn sẽ chia tay, cô cần gì phải giữ kẽ nữa.
Bởi vì khúc nhạc đệm không vui này, Tô Nhuyễn mất hết hứng thú đi dạo. Cô đi thẳng tới cửa đông, rất nhanh đã tìm thấy Ngôn Thiếu Dục trong một quán giải khát gần đó.
Anh đang ngồi cùng ba người trẻ tuổi, hình như đang bàn bạc chuyện đại sự gì đó.
Trong ba người, có một thanh niên mặt trắng nõn mặc áo khoác da, tóc bóng lộn vuốt keo ngược ra sau, trên n.g.ự.c còn treo một chiếc kính râm. Ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, đang nói chuyện rôm rả, nước bọt b.ắ.n ra tứ phía.
Ngôn Thiếu Dục và người còn lại đều nghiêm túc lắng nghe. Tô Nhuyễn đến gần cũng nghe được anh ta nói: “Thiếu Dục, cậu nghĩ như vậy là đúng đắn đấy. Bây giờ học đại học ra đều được phân về cục giao thông, tiền lương một tháng có bao nhiêu? Ba trăm là cùng! Tôi theo cậu mình xuôi nam một chuyến đã kiếm được bằng này rồi!”
Anh ta vươn năm ngón tay lên, ra vẻ đắc ý, để bọn họ đoán.
Nam sinh vóc dáng nhỏ bé bên cạnh kinh ngạc: “Năm trăm ư?”
“Chậc!” Anh chàng áo khoác da liếc nhìn bạn mình đầy khinh bỉ: “Năm ngàn!”
Nghe thấy con số này, những người ở đó đều hít sâu một hơi. Một nam sinh cao gầy kinh ngạc cảm thán: “Cao Cường, cậu cũng quá lợi hại rồi đấy.”
“Trong lớp cấp ba của chúng ta, chỉ có cậu là có tương lai sáng lạn nhất.”
Cao Cường ra vẻ khiêm tốn, xua xua tay: “Làm gì có, so với sinh viên như Thiếu Dục thì vẫn chẳng thấm vào đâu. Tôi chỉ có thể kiếm chút tiền lẻ thôi, Thiếu Dục vẫn có tiền đồ hơn nhiều.”
Tuy rằng anh ta nói vậy, nhưng rõ ràng trong lòng không hề nghĩ như vậy. Anh ta quay sang nói với Ngôn Thiếu Dục, dáng vẻ thao thao bất tuyệt: “ Tôi cũng không ngờ Thiếu Dục lại có quyết định ấy, sắp được phân công việc lại muốn ra ngoài nhận khoán công trình.”
Ngôn Thiếu Dục đáp: “Vẫn chưa quyết định chắc chắn, chỉ muốn thử một lần.”
“Thử đi chứ.” Cao Cường hứng thú nói: “ Tôi biết nhận khoán công trình đều kiếm được bộn tiền, như tôi còn phải chạy khắp trời nam biển bắc với người cậu mình. Khoán công trình chỉ cần dựa vào quan hệ và tiền lót đế thôi.”
“Chỉ cần có thể nhận thầu, thuê thêm vài người công nhân, chúng ta chỉ việc chờ nghiệm thu rồi lĩnh tiền thôi.”
“Nếu cậu thật sự có cách nhận thầu được cả công trình, tôi phụ trách tiền lót đế, bảy tám vạn không thành vấn đề. Cậu phụ trách theo dõi quản lý công nhân, đến lúc đó chúng ta chia đôi…”
Khi anh ta đang nói, thì trông thấy Tô Nhuyễn bước tới.
Anh ta khẽ ho một tiếng, kéo áo khoác da lên để lộ ra chiếc đồng hồ mạ vàng trên cổ tay, giọng cũng cao hơn vài phần: “… Mỗi năm cũng kiếm được mười mấy vạn.”
Hành động khoe khoang quá rõ ràng, khiến Ngôn Thiếu Dục không nhịn được nhìn theo tầm mắt anh ta. Trông thấy Tô Nhuyễn, anh kinh hỉ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, sao em lại tới đây? Đi chơi thế nào?”
“Cũng được, thật thú vị.” Tô Nhuyễn cười nói, sau đó đưa túi đồ trong tay qua: “Mẹ bảo hôm qua anh đi vội quá, nhờ em đưa đồ qua đây cho anh.”
Ngôn Thiếu Dục vươn tay nhận lấy túi đồ, bất đắc dĩ nói: “Đồ ăn thôi mà, anh còn có thể bị đói được sao.”
Người thanh niên tên Cao Cường kia cũng đứng dậy, nhìn Tô Nhuyễn, tủm tỉm cười hỏi: “Thiếu Dục, cô em này là ai vậy? Cậu quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy từ bao giờ?”
Ngôn Thiếu Dục giải thích giản dị: “Cô ấy là em gái tôi.”
Sau đó cũng chẳng nói thêm gì, chỉ chào tạm biệt đám người Cao Cường: “Mấy cậu cứ ngồi chơi, tôi có việc phải về trước đây, lát nữa tôi còn có tiết học.”
Cao Cường vội vàng nói: “Bảo cả em gái cậu ngồi lại nói chuyện thêm lát nữa chứ, hôm nay tôi mời khách, chúng ta qua tiệm cơm Tây bên cạnh ăn cơm.”
“Không cần đâu.” Vừa trải qua chuyện tương tự, Tô Nhuyễn lập tức làm sáng tỏ: “ Tôi còn phải tới bệnh viện đón chồng mình.”
“Chồng?” Cao Cường sửng sốt, giật mình hỏi: “Cô kết hôn rồi ư?”
“Người nhà quê, lại không đi học nhiều, đương nhiên là kết hôn sớm rồi.”
Tô Nhuyễn khẽ liếc mắt, nhìn Tống Tiểu Trân hùng hổ xông tới. Cô ta còn muốn đứng chắn giữa Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục, cứ như thể Tô Nhuyễn không xứng đứng cạnh Ngôn Thiếu Dục vậy.
Vẻ mặt của Cao Cường còn khoa trương hơn Lý Phi vừa nãy, thái độ của anh ta nhìn Tô Nhuyễn đã vô thức thay đổi: “Ở nông thôn à? Đây là họ hàng bên nhà cậu sao, Thiếu Dục?”
Sau đó anh ta lại nhìn về phía Tống Tiểu Trân, ánh mắt ngạc nhiên: “Thiếu Dục, vị mỹ nữ này là ai thế?”
Ngôn Thiếu Dục thờ ơ nói: “Hoa khôi khoa kiến trúc chúng tôi, Tống Tiểu Trân.”
Rồi anh dẫn Tô Nhuyễn chào tạm biệt bọn họ: “Chúng tôi đi trước đây.”
“Không được đi!” Tống Tiểu Trân bị thái độ của anh chọc tức, mở miệng chất vấn: “Anh thật sự định từ bỏ công việc được phân công ổn định để đi làm nhà thầu gì đó sao?”
Thấy Ngôn Thiếu Dục không nói lời nào, Tống Tiểu Trân vô cùng đau đớn nói tiếp: “Cha anh nuôi anh lớn như vậy, quốc gia bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, dạy cho anh biết bao tri thức, lẽ nào chỉ để anh đi giao thiệp với đám công nhân thôi ư?”