Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 223: Tiền khiến con người ta thay đổi (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn nghe thấy mấy lời này của Tống Tiểu Trân, không khỏi nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, anh trai cô nhìn người thế nào vậy, dù có mê cái đẹp cũng phải xét nhân phẩm chứ.

Hình như Ngôn Thiếu Dục cũng đã hoàn toàn thất vọng về Tống Tiểu Trân, anh nhíu mày nói: “Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô.”

Tống Tiểu Trân trợn trừng mắt: “Ngôn Thiếu Dục, anh có ý gì?”

Người bạn đi cùng Tống Tiểu Trân cũng cảm thấy cô ta nói hơi quá đáng, vội vàng hòa giải: “Tiểu Trân, không phải Thiếu Dục cũng vì cậu sao?”

“Mẹ cậu đòi lễ hỏi cao như vậy, nếu anh ấy đi làm nhà nước, sao có thể lấy ra nổi.” Người bạn gái kia có vẻ hiểu lý lẽ, hiển nhiên cũng thấy nhà Tống Tiểu Trân đòi lễ hỏi cao hơi quá đáng, cô ấy nghiêm túc kiến nghị: “Hai người các cậu nên cẩn thận thương lượng lại xem.”

Để xem rốt cuộc là cậu muốn tiền, hay muốn một người chồng có công việc tử tế.

Trên mặt Tống Tiểu Trân lộ vẻ do dự, giống như tương lai của Ngôn Thiếu Dục thật sự tùy cô ta quyết định.

Tô Nhuyễn âm thầm liếc mắt khinh thường, khẽ nói với Ngôn Thiếu Dục: “Anh, em mời anh đi ăn cơm Tây nhé. Lần này em tới thành phố Thân, đã ăn bò bít tết hai lần, tuy hơi đắt thật, nhưng ăn khá ngon.”

“À, đúng rồi.” Cô lấy hộp quà ra đưa qua: “Đây là quà em mang về cho anh, mở ra xem có thích hay không.”

Ngôn Thiếu Dục mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ màu đen kèm theo chức năng máy tính, trông khá dày dặn và nặng tay, nhưng rất đặc biệt, đàn ông đeo vào chắc hẳn sẽ rất đẹp.

Cao Cường giật mình nói: “Cartier? Hàng nhập khẩu à?”

Vốn dĩ Ngôn Thiếu Dục rất thích món quà này, nghe vậy anh không khỏi do dự: “Đắt lắm nhỉ.”

Tô Nhuyễn nhìn Tống Tiểu Trân, ra vẻ tự ti: "Chẳng đáng giá là bao, chỉ đôi ba ngàn thôi. Em vốn là người nhà quê, chắc chắn lễ vật tặng anh ấy không thể sánh bằng người thành phố các cô."

Tống Tiểu Trân nghe vậy lập tức nóng mặt, gay gắt hỏi Tô Nhuyễn: "Cô nói vậy là có ý gì?"

Tô Nhuyễn lộ vẻ nghi hoặc: " Tôi có ý gì ư?" Cô chợt bừng tỉnh như vừa hiểu ra: "À, cô chê món ăn tôi mời và quà tôi tặng cho anh trai mình đều là những thứ rẻ tiền sao?"

"Ngại quá, tôi là kẻ nhà quê quen với cảnh tằn tiện rồi, lỡ làm cô gai mắt. Vậy hay là cô mời nhé?"

Cô nghiêm giọng nói tiếp: "Quý cô sinh viên cao sang như cô, chắc hẳn đã chán ngán món bò bít tết rồi nhỉ. Vậy chúng ta đi ăn hải sâm bào ngư đi, những món đó chắc mới xứng với thân phận của cô."

"Cũng không đúng, thân phận cô cao quý đến vậy, sao có thể dùng đồ ăn qua tay nông dân, ngư dân, e rằng lại hạ thấp giá trị của cô mất." Tô Nhuyễn vội vàng xin lỗi: "Chắc chắn cô là người từ nhỏ đã quen ăn gió uống sương, tôi thật thất lễ quá."

Hiển nhiên Tống Tiểu Trân không ngờ Tô Nhuyễn lại lời lẽ sắc sảo đến thế, cô ta tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Ngôn Thiếu Dục nói: "Ngôn Thiếu Dục, anh cứ đứng nhìn cô ta bắt nạt em như vậy sao?"

Ngôn Thiếu Dục thờ ơ đáp: "Là cô gây sự trước. Tống Tiểu Trân, tôi tưởng lần trước chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi, bây giờ đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần cô phải bận tâm."

Tống Tiểu Trân không tin nổi: "Anh thật sự chia tay em ư?"

Cao Cường nghe vậy vội vàng bước tới khuyên can: "Ối chà, Thiếu Dục, cậu đừng nóng vội chứ. Có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, lại còn là sinh viên, nếu là tôi, có nằm mơ cũng phải cười mãn nguyện."

Vẻ mặt anh ta cực kỳ ngưỡng mộ, nói: " Tôi nghe loáng thoáng rồi, không phải chỉ là chuyện tiền lễ hỏi thôi sao? Tiểu Trân này, tôi xin phép gọi là Tiểu Trân nhé. Một cô gái xinh đẹp ưu tú như cô, dù là năm vạn hay tám vạn cũng đáng, cần gì phải chia tay vì chút chuyện nhỏ này."

Tô Nhuyễn nghe thấy vậy, không khỏi liếc nhìn anh ta một cái.

Tống Tiểu Trân vốn dĩ còn đang có chút ngập ngừng vì Ngôn Thiếu Dục thốt ra lời chia tay lạnh nhạt, nghe thêm lời Cao Cường, rồi nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Tô Nhuyễn, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Cô ta lau nước mắt, nói: "Chẳng lẽ cha mẹ tôi cẩn thận nuôi dạy tôi bao năm, cuối cùng còn không bằng một cô gái nông thôn sao? Rốt cuộc anh có từng nghĩ cho tôi không?"

Ngôn Thiếu Dục không nhịn được nói: "Vậy còn cô, cô có từng nghĩ cho tôi không?"

Tống Tiểu Trân càng ấm ức: "Chẳng lẽ tôi nghĩ cho anh còn chưa đủ? Tiền lễ hỏi tôi muốn đâu phải nhà anh không thể lo nổi. Nếu không phải nghĩ cho anh, việc gì tôi phải làm những chuyện mình không ưa?"

Hiển nhiên là nói không thông. Ngôn Thiếu Dục không muốn để lộ chuyện không hay trước mặt bạn bè, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: " Tôi cảm thấy hai ta không hợp lắm, cứ thế đi."

Nói đoạn, anh dẫn Tô Nhuyễn ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt ủ dột của Ngôn Thiếu Dục, Tô Nhuyễn không nén được hỏi: "Anh, anh thật sự thích cô ấy sao?"

Ngôn Thiếu Dục cười khổ một tiếng: "Khi mới yêu, cô ấy không phải người như vậy."

Tống Tiểu Trân là hoa khôi nhất nhì Đại học Đông Lâm, biết ăn mặc, thành tích cũng xuất sắc, lại tham gia tích cực các hoạt động đoàn thể. Không ít người theo đuổi, chỉ là cô ta kiêu ngạo, ánh mắt cũng cao, mãi cho tới năm cuối đại học vẫn chưa có bạn trai.

Đối với người đẹp, người bình thường đều có ấn tượng tốt, tất nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng không ngoại lệ.

Học kỳ một, khi cô ta đi ngang qua sân thể dục, suýt chút nữa bị bóng rổ va trúng. Vì cứu cô ấy mà Ngôn Thiếu Dục bị trẹo chân. Sau đó, mỗi tuần Tống Tiểu Trân đều kiên trì đưa anh đi bệnh viện thay thuốc, hai người tiếp xúc nhiều nên dần nảy sinh tình cảm.

Chỉ tiếc là tình yêu và hôn nhân lại là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Khi yêu, chủ đề trò chuyện của hai người đều là chuyện học hành và khát vọng về tương lai, ai nấy đều cố gắng phô bày những ưu điểm của bản thân. Tống Tiểu Trân ưa thích những điều lãng mạn, thi vị, còn Ngôn Thiếu Dục, dưới sự dạy dỗ của Ngôn Thành Nho, cũng có những am hiểu nhất định về lĩnh vực này. Hai người gần như chưa từng bàn luận những chuyện vụn vặt, cơm áo gạo tiền tầm thường.

Chẳng ai ngờ được, đến khi tính chuyện cưới hỏi, cô gái chỉ biết đến những điều cao siêu, lãng mạn kia lại tỏ ra tinh ranh đến vậy.

Ngôn Thiếu Dục thở dài nói: "Tiền bạc thật sự có thể khiến con người ta thay đổi nhiều đến thế sao?"

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 223: Tiền khiến con người ta thay đổi (1)