Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 224: Tiền bạc khiến con người ta đổi thay (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

"Cao Cường ấy mà... Thật ra khi còn học cấp ba, quan hệ giữa bọn anh cũng khá tốt, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có tranh đua một chút, nhưng cậu ta là người rất khiêm tốn, làm việc đáng tin cậy." Hoàn toàn khác xa với người Tô Nhuyễn vừa trông thấy.

Tô Nhuyễn không lấy làm bất ngờ, kiểu người này đời trước cô đã gặp không ít rồi.

"Khi học cấp ba, có phải điều kiện gia đình anh ta không được khá giả cho lắm không?"

"Ừ, cả nhà chỉ dựa vào một mình mẹ cậu ta chống đỡ, cha cậu ta thì chơi bời lêu lổng cả ngày, không đánh bài thì cũng ngồi uống rượu khoác lác. Hồi ấy bọn anh ngồi cùng bàn, mỗi lần mua văn phòng phẩm anh đều mua giúp cậu ta một phần."

Tô Nhuyễn hiểu rõ, có những người khi bạn giúp đỡ, họ sẽ ghi nhớ ân tình. Nhưng cũng có không ít người nội tâm tự ti, sau khi được người khác giúp đỡ lại cho rằng đối phương thương hại bố thí mình, ngược lại còn sinh lòng oán hận.

"Có tiền thì gan cũng lớn hơn." Tô Nhuyễn mỉm cười nói: "Tiền bạc chỉ có thể phóng đại bản tính con người mà thôi. Người ưu tú có tiền sẽ càng trở nên ưu tú hơn, còn người sau khi có tiền mà thay đổi hoàn toàn, có lẽ là vì trước đó họ chỉ đang che giấu bản thân vì cuộc sống quá vất vả thôi."

Ngôn Thiếu Dục ngẫm nghĩ mấy câu này, cười nói: "Em nói rất đúng."

Tô Nhuyễn tò mò: "Anh nhận thầu khoán công trình thật sự là vì Tống Tiểu Trân ư?"

Ngôn Thiếu Dục ngượng ngùng gãi đầu: "Ban đầu đúng là có một chút. Người ta vẫn thường nói vợ chồng nghèo trăm sự phiền hà, anh nghĩ nếu có đủ tiền, cô ấy sẽ không so đo, tranh cãi với anh như vậy."

"Chỉ là sau đó nói chuyện thêm vài lần anh mới phát hiện ra, cô ấy vẫn luôn thích đua đòi, hơn nữa chuyện gì cũng nghe lời mẹ, sau này sợ là sẽ khiến gia đình gà bay chó sủa không yên ổn."

Anh vẫn nhớ rõ khi cha mẹ mình chưa ly hôn, cuộc sống gia đình cả ngày đầy tiếng cãi vã, cho nên anh vô cùng trân trọng bầu không khí hòa thuận, vui vẻ của gia đình hiện giờ. Tống Tiểu Trân lại có một bà mẹ thích gây chuyện như vậy, chắc chắn sau này gia đình cũng sẽ chẳng yên.

"Có điều bây giờ chủ yếu là vì không muốn tiếp tục sống cái cuộc đời mà lỡ gặp biến cố sẽ rơi xuống vực thẳm." Ngôn Thiếu Dục nói: "Tuy rằng cuộc sống của gia đình mình hiện giờ rất an ổn, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, sợ là vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống."

Tô Nhuyễn bật cười, Ngôn Thiếu Dục trông vẻ ổn trọng, nhưng thực chất vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, hiển nhiên là bị mấy lời của Cao Cường khích tướng.

"Chỉ e cha mẹ không đồng ý."

Trong niên đại này, đa số mọi người vẫn có suy nghĩ giống với Tống Tiểu Trân, công việc nhà nước mới là lựa chọn tối ưu, về cơ bản những người mạo hiểm kinh thương đều bị cho là "đầu óc bã đậu".

Muốn thuyết phục Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan sợ là không dễ dàng.

Ngôn Thiếu Dục nhìn Tô Nhuyễn, sau khi trải qua chuyện của Võ Thắng Lợi, anh phát hiện ra cô em gái này lại có suy nghĩ và cách hành xử khác thường. Ngôn Thiếu Thời còn quá nhỏ, các anh chị họ bên nhà họ Lý đều là người kiên định, anh em họ bên nhà họ Ngôn thì khỏi cần nhắc đến, nghĩ tới nghĩ lui, người mà anh có thể tâm sự, bàn bạc lại chỉ có mỗi Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không trực tiếp cho anh lời khuyên, mà nghiêm túc phân tích: "Thật ra mỗi bên đều có ưu thế riêng, trừ những tình huống cực đoan, nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, công việc nhà nước sẽ yên ổn và nhẹ nhàng. Có điều, người mới vào đơn vị như các anh, trừ khi là người tài ba xuất chúng, nếu không thì đều phải làm chân chạy vặt vài năm, sau này cuộc sống bình dị, ổn định như chú Ngôn và mẹ em bây giờ cũng là một cái phúc."

"Còn nếu ra ngoài mở công ty, sẽ vô cùng vất vả, không có kinh nghiệm sẽ chịu thiệt thòi nhiều lần, lỡ như thua lỗ, khả năng người nhà sẽ gặp tai ương theo."

Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: " Nhưng nếu kiếm được thành quả thì sẽ rất lớn, không chỉ tiền bạc mà cả các mối giao hảo, kinh nghiệm sống lẫn sự rèn luyện tâm tính, đều phải trải qua phen thăng trầm mới có thể gặt hái được."

Ngôn Thiếu Dục suy tư, Tô Nhuyễn lại nói tiếp: " Nhưng mà em cảm thấy, tuổi hai mươi là tuổi để người ta dốc sức tranh đua, để dấn thân, vì dẫu có thất bại thì vẫn còn đường lui."

"Chẳng lẽ anh đường đường là sinh viên, còn sợ sau này không tìm được việc làm sao?"

Nút thắt trong lòng Ngôn Thiếu Dục bỗng nhiên được tháo gỡ, suy nghĩ cũng thông suốt hẳn: "Để anh cẩn thận ngẫm lại. Cảm ơn em."

Anh cười nói: "Có cô em gái như em, nhà mình thật đúng là có phúc lớn rồi."

Tô Nhuyễn chắp tay làm điệu bộ, cười đáp: "Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi mà!"

Ngôn Thiếu Dục bật cười.

"Có điều cái tên Cao Cường kia, anh vẫn nên cẩn thận."

Ngôn Thiếu Dục khẽ thở dài: "Em cứ yên lòng, anh đã khắc ghi rồi."

Tuy nhiên, chuyện này không phải Ngôn Thiếu Dục không tìm Cao Cường là được.

Cuối tuần sau đó, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn để ủ hột vịt muối. Trứng vịt là nhà anh họ con trai cậu Cả nuôi, hôm qua đưa tới hơn tám mươi quả, Lý Nhược Lan gọi Tô Nhuyễn qua học cách làm hột vịt muối.

Trong niên đại này, kỹ năng bếp núc đều dựa vào kinh nghiệm thế hệ trước truyền lại. Lý Nhược Lan nghĩ sau này Tô Nhuyễn sẽ phải theo Lộc Minh Sâm rời khỏi tỉnh Đông Lâm, nên chớp lấy cơ hội là truyền thụ cho cô mọi ngóc ngách bếp núc.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đi cùng. Nhân lúc Lộc Minh Sâm cùng Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời ra ngoài tìm đất để làm vườn, cô không nhịn được nói với Lý Nhược Lan: "Mẹ ơi, sau này mẹ biết món nào thì đều dạy anh ấy đi, để anh ấy cải thiện bữa ăn cho con. Con phải ăn sủi cảo hấp với canh cá viên cả tuần nay rồi đấy!"

Lộc Minh Sâm là người chẳng màn đến những ham muốn vật chất, tất nhiên là anh cũng không biết nấu ăn rồi. Hai vợ chồng đã kết hôn, không tiện cứ tới nhà họ Ngôn ăn chực, vì thế kể từ khi nhập học, Tô Nhuyễn liền gặp phải một phen khổ sở về chuyện ăn uống.

Lộc Minh Sâm không nỡ để Tô Nhuyễn phải động tay vào bếp núc, mà anh thì lại chỉ biết có ba món: cháo gạo kê, sủi cảo hấp và canh cá viên.

Cho dù anh có thay đổi các loại nhân sủi cảo, nhưng chung quy vẫn là sủi cảo. Sau khi ăn cả tuần, Tô Nhuyễn thật sự chỉ muốn phát điên lên. Thế nhưng Lộc Minh Sâm lại nghiêm túc nấu ăn cho cô như vậy, cô khó có thể nói được lời nào.

Lý Nhược Lan không nhịn được cười: "Minh Sâm cũng phải ôn tập đó chứ, vậy mà mỗi sáng còn đi chợ mua thức ăn tươi ngon mang về, cách hai ngày lại làm canh cá viên cho con ăn."

"Mua đồ ăn tươi ngon sao không đem ra xào nấu!" Tô Nhuyễn nói: "Chắc anh ấy nghĩ mọi thứ trên đời đều có thể làm thành nhân sủi cảo mất rồi. Mẹ có biết sủi cảo nhân khoai tây thì có mùi vị gì không?"

“Nhân bằng khoai tây băm nhỏ xào mỡ hành, vỏ làm từ khoai tây nghiền, cái vị thơm ngon ấy … Lẽ ra con phải giữ lại đôi ba cái để mẹ thưởng thức."

Lý Nhược Lan nhíu mày nghe, đoạn cười ha hả: “Minh Sâm cũng nuốt trôi được à?”

Đương nhiên là Lộc Minh Sâm cũng đã ăn rồi, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, trừ những thứ không thể nuốt trôi, có lẽ không gì có thể làm khó được cái bụng của anh ấy.

Tô Nhuyễn hạ quyết tâm cuối tuần này đành phải dạy thêm cho anh Sâm dăm ba món mới, nếu không cô thật sự phải tới trường nội trú mất, bởi đồ ăn ở căng tin trường còn khá khẩm hơn bữa cơm nhà mình.

Khi hai người đang trò chuyện, Lộc Minh Sâm và cha con Ngôn Thành Nho đã đào đất mang về, theo sau là Ngôn Thiếu Dục đang hậm hực, nét mặt chẳng mấy vui vẻ.

Ngôn Thiếu Dục vốn là người ôn hòa, trầm tĩnh, xưa nay ít ai thấy anh nổi giận đùng đùng như thế.

Lý Nhược Lan hỏi: “Có chuyện gì thế con?”

Ngôn Thiếu Dục bực bội đáp: “Cậu Phú Quý nói, Cao Cường đã đến tìm ông ấy.”

Biết ông ta nắm trong tay tin tức về công trình, việc tới dò la cũng chẳng lạ gì, nhưng cái lối làm ăn này thì quả là khó coi quá đỗi.

Lý Nhược Lan cũng nhíu mày, dù trong lòng họ vẫn chưa hoàn toàn ưng thuận chuyện Thiếu Dục nhận khoán công trình, song bị người ngoài chèn ép thế này lại là một lẽ khác.

Tô Nhuyễn nhướng mày hỏi: “Cậu Phú Quý đã nói sao?”

Ngôn Thiếu Dục đáp: “Thật ra cậu Phú Quý muốn hợp tác với nhà ta hơn, nhưng người quen biết ông “Chân nhỏ” đó không chỉ riêng gì mình ông ấy. Ông ấy lo Cao Cường lắm tiền nhiều của, e rằng công trình đó sẽ bị kẻ khác cướp mất.”

“Mai con sẽ ghé nhà cậu Phú Quý để hỏi cho ra nhẽ tình hình.” Anh nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu thành công, em có tham gia không?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn gật đầu dứt khoát, nếu anh nhớ không lầm, hình như cô đã dồn hết tiền để mua cổ phiếu rồi, tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cộng lại còn chưa tới ba ngàn tệ, cô định tham gia bằng cách nào đây?

Sao anh cứ có cảm giác cô ấy sắp sửa làm nên chuyện gì đó động trời nhỉ?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 224: Tiền bạc khiến con người ta đổi thay (2)