Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 225: Yêu ẩm thực, yêu đời (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đúng là Tô Nhuyễn muốn làm một vụ lớn thật, chỉ là cô vẫn đang đợi Ngôn Thiếu Dục, bởi vì cô còn phải ôn thi nên không có thời giờ bận lòng những chuyện này, cũng không định nhúng tay quá sâu.

Giống như cách Tô Thanh Thanh mạnh mẽ can thiệp vào chuyện mua cổ phiếu, còn Hoắc Hướng Dương thì đến cổ phiếu là gì cũng chẳng hay, thành thử mới gặp phải bao nhiêu là chuyện rắc rối. Chưa nói đến việc có thể giữ lại cổ phiếu đến sang năm hay không, cho dù có giữ lại được và năm sau kiếm lời, thì trong khoảng thời gian này không biết còn cãi vã bao nhiêu trận nữa.

Mở nghiệp lập thân còn cam go hơn chuyện mua cổ phiếu nhiều, nhất là trong thời buổi ai nấy đều coi trọng công việc nhà nước ổn định này. Chỉ khi Ngôn Thiếu Dục tự mình thấu hiểu tường tận, tự mình dứt khoát hạ quyết tâm, anh ấy mới có thể vững lòng mà đi tiếp con đường mình đã chọn.

Không ngờ hành động của Cao Cường lại khiến anh hoàn toàn quyết tâm, anh trực tiếp gọi điện thoại cho cậu Phú Quý, hẹn mai sẽ đi gặp mặt người môi giới họ Trình kia.

Lý Nhược Lan trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục, thấy hai đứa hoàn toàn bỏ ngoài tai ý kiến của mình, tự ý quyết định chuyện lớn lao như thế.

“Cha mẹ ơi là hai đứa này!”

Thấy bà định nổi giận, Tô Nhuyễn nhanh chân mang mớ trứng vịt đã rửa sạch ra ban công mà phơi. Sau khi quay lại, cô vội vã chạy ngay đến bên Lộc Minh Sâm, tận tình chỉ dẫn anh cách sàng đất.

Thời nay ở nông thôn, người ta muối trứng vịt đều dùng bùn đất bọc lại, mà đất đỏ đào về phải sàng cho thật nhỏ thì mới dùng được.

Lộc Minh Sâm lúng túng đẩy ngay cái sàng sang tay cô, vẻ mặt tỏ ra hoàn toàn bó tay chẳng biết làm sao.

Lý Nhược Lan chẳng thể làm khó Tô Nhuyễn, đành tóm Ngôn Thiếu Dục vào phòng để giáo huấn.

Tô Nhuyễn thấy vậy, liền mỉm cười với Lộc Minh Sâm, giơ thẳng ngón tay cái ra hiệu.

Lộc Minh Sâm bật cười: “Em không định hát đệm thêm một bài nữa ư?”

Tô Nhuyễn nói: "Lót đường gì mà lót đường chứ, đây là việc của anh ấy, nếu ngay cả cửa ải này anh ấy còn chẳng vượt qua được, thì sau này còn khó làm nên trò trống gì."

Cô nhún vai: "Dù sao em cũng chỉ phụ trách mảng tài chính thôi."

Thu dọn xong xuôi, trong lúc đợi trứng vịt phơi khô, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm vào gian bếp: "Xem ra mẹ em chưa thể xong việc ngay được, hôm nay hai ta cùng nấu bữa tối nhé."

Cô mở tủ lạnh lấy đậu phụ, bông cải cùng các nguyên liệu khác ra, đều là đồ đã sơ chế sẵn. Theo cô quan sát, Lộc Minh Sâm chỉ giỏi lóc thịt cá và băm nhân sủi cảo, còn kỹ năng thái rau thì có vẻ... còn hạn chế. Bởi muốn cải thiện bữa ăn cho tuần sau, cô quyết định trước tiên sẽ dạy anh vài món đơn giản, không cần quá phức tạp.

Vậy nên, sau khi hai người bước vào gian bếp, suốt cả quá trình đều là Tô Nhuyễn chỉ đạo, còn Lộc Minh Sâm thì sắn tay áo rửa rau, bẻ bông cải, thái đậu phụ, rồi nêm nếm gia vị và xào nấu theo lời cô.

Lúc Ngôn Thiếu Thời đi ngang qua gian bếp, nhìn thấy Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực, cứ thế chỉ trỏ Lộc Minh Sâm, cậu có chút không đành lòng: "Chị ơi, chị đừng lúc nào cũng bắt nạt anh rể như vậy chứ."

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhận ra, hình như đúng là cô hơi quá đáng rồi. Chủ yếu là bởi vì suốt cả quá trình, anh ấy đều hiền lành nghe theo, hoàn toàn không phản đối, khiến cô đ.â.m ra cảm thấy mọi việc là đương nhiên.

Tô Nhuyễn xấu hổ sờ mũi: "Còn món cuối cùng, để em nấu cho."

"Không cần đâu." Lộc Minh Sâm gạt tay cô ra: "Em cứ nói tiếp là được rồi, sắp xong đến nơi rồi còn bày đặt làm gì."

Tô Nhuyễn thè lưỡi, tựa lưng vào tường nhìn anh.

Hôm nay anh mặc bộ đồ vải bông màu xám nhạt rộng thùng thình, tay áo đã sắn lên tận khuỷu tay. Đầu hơi cúi xuống, khi anh nghiêm túc đảo đậu phụ, không hiểu sao trong lòng Tô Nhuyễn lại dấy lên xúc động muốn bước đến ôm anh một cái.

Đặc biệt là chiếc tạp dề màu đen thít chặt vòng eo săn chắc kia, khiến cô cảm thấy ôm anh chắc hẳn sẽ rất thoải mái.

"Tiếp theo thì sao?" Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn cô: "Như vậy là xong rồi à? Em ngẩn người ra làm gì thế?"

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt: "À, phải cho thêm chút nước vào nồi đậu phụ, rồi đun nhỏ lửa thêm một lát."

Lộc Minh Sâm múc chút nước, dùng ánh mắt dò hỏi. Tô Nhuyễn gật đầu: "Đủ rồi."

Vân Chi

Cho nước vào xong, trong khi chờ đậu phụ sôi liu riu, anh nhìn ra ngoài gian bếp, rồi nghiêng người sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Em lấy đâu ra số tiền đó?"

Trong khoảnh khắc anh nghiêng người qua, Tô Nhuyễn vô thức nín thở. Đợi đến khi cô ý thức được anh hỏi chuyện gì, cô lại có chút vui vẻ. Hóa ra anh ấy cũng có lòng hiếu kỳ.

Cô cũng nghiêng đầu ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Anh đoán xem?"

Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái: "Anh đoán em lại muốn tiếp tục ăn sủi cảo."

Tô Nhuyễn:...

Hóa ra anh cũng biết cô đã ngán món sủi cảo tới tận cổ rồi.

Nhìn vẻ mặt chán chường của cô, Lộc Minh Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng, mặt mày giãn ra, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt phượng khiến Tô Nhuyễn ngẩn người. Một lát sau cô mới dời ánh mắt, hắng giọng một tiếng che giấu vẻ lúng túng: "Xem lửa đi, coi chừng cháy."

"Lát nữa em sẽ nói kỹ với anh."

Tô Nhuyễn nói: "Chuyện này còn cần anh giúp đỡ, nếu như thuận lợi, còn có thể xử lý luôn mớ bòng bong mà nhà họ Lộc gây ra."

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 225: Yêu ẩm thực, yêu đời (1)