Mùng hai Tết, Lộc Thải Hà bị bắt. Khi ấy, bà cụ Lộc từng tìm đến hai người họ, nhưng đáng tiếc cả hai đều đã ra ngoài nên không có ai ở nhà.
Sau đó, cảnh sát bắt đầu điều tra những lời Lộc Thải Hà khai báo, hỏi khắp khu tập thể Đông Cương. Cuối cùng, họ không thể tìm ra nhiều chứng cứ bất lợi cho Lộc Minh Sâm, mà ngược lại, lại điều tra ra không ít chuyện nhà họ Lộc đối xử bạc bẽo với anh.
Trong nhà họ Lộc, không phải ai cũng thâm sâu khó lường, hành động của họ cũng chẳng hề cao minh gì cho cam. Chẳng qua là "quan thanh liêm khó xử việc nhà", mà Lộc Minh Sâm lại là người quá đỗi cương trực, mọi người không tiện nói ra mà thôi, chứ thực tình trong lòng ai nấy đều thấu rõ.
Có đầy đủ nhân chứng, bấy giờ nhà họ Lộc mới ngã ngửa ra rằng, những người hàng xóm trong khu tập thể, vốn dĩ bề ngoài luôn tươi cười với mình, thật ra sau lưng đều khinh thường, thậm chí còn buông lời mắng chửi. Những gì họ tưởng là sự tôn kính, hóa ra chỉ là những lời trêu đùa, xỏ xiên chế giễu.
Ông cụ Lộc lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, không còn dám gặp gỡ ai. Cộng thêm việc Lộc Thải Hà bị giam giữ một tháng trời, khiến cả nhà họ Lộc đều khiếp sợ, chẳng ai dám tới quấy rầy vợ chồng Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn nữa.
Thế nhưng, chừng nào Lộc Minh Sâm còn giữ lại số tài sản mà ông ngoại anh để lại, chừng đó họ sẽ không dễ dàng buông tha.
Vân Chi
Còn về Lộc Thải Hà, tuy chỉ bị giam một tháng, nhưng trong cái thời buổi này, một người phụ nữ bị công an bắt đi trước mắt bao nhiêu người như thế, lại còn bị phạt tù, thì người đời sẽ chẳng bận tâm bà ta phạm tội phóng hỏa hay tội gì khác. Tóm lại, đều là tội phạm từng ngồi bóc lịch.
Chuyện này gần như là đòn giáng chí mạng vào tương lai của bà ta. Đầu tiên là công việc sẽ khó lòng giữ nổi, ngay cả chuyện hôn nhân cũng khó nói trước. Hơn nữa, nghe đâu nhà chồng tương lai vốn dĩ cũng chẳng mấy ưa gì bà ta.
Cùng đường bí lối, đương nhiên bà ta sẽ càng trở nên trơ trẽn, lì lợm hơn. Ai mà biết bà ta có thể làm ra chuyện gì chứ.
Bởi vậy, Tô Nhuyễn quyết định ra tay trước để nắm thế chủ động.
Vả lại, chuyện nhà họ Lộc rêu rao khắp nơi rằng cô có tiền cũng gây ra không ít phiền toái. Mới đó đã có Lý Phú Quý, Tống Tiểu Trân, rồi hôm trước khi cô tan học về nhà, vậy mà còn có một bà hàng xóm ở dưới lầu xởi lởi mở miệng hỏi vay tiền.
Tuy những chuyện này không quá lớn lao, nhưng chung quy lại vẫn cứ là phiền phức.
Đợi đồ ăn được dọn lên bàn xong xuôi, Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục cũng ra khỏi phòng. Ngôn Thiếu Dục mỉm cười nhìn cô, có vẻ như đã tạm thời thuyết phục được hai vị phụ huynh.
Tô Nhuyễn cũng mừng thay cho anh, cô cười nói: “Hai người mau ngồi xuống nếm thử đi, là món ăn do anh Minh Sâm nấu đấy.”
Ngôn Thành Nho gắp một miếng đậu phụ, nét mặt có chút kinh ngạc: “Ồ, lần đầu tiên đã nấu được như vậy, thật sự không tồi chút nào.”
Mấy người Lý Nhược Lan cũng nhanh tay gắp đũa, ai nấy đều có phản hồi tích cực. Tô Nhuyễn rất đỗi vui mừng, quả nhiên khả năng bếp núc của Lộc Minh Sâm cũng không tệ. Cuối cùng, tuần sau cô cũng có thể đổi món rồi.
Chẳng biết có phải vì những lời khen của mọi người khiến Lộc Minh Sâm cảm thấy có thành tựu hay không, mà sau khi dùng cơm xong, chính thức bắt tay vào làm món trứng vịt muối, anh làm việc vô cùng hăng hái.
Đất sét đỏ được rây mịn trộn với một túi muối, thêm nước để tạo thành lớp bùn nhuyễn, rồi cho thêm non nửa bình rượu trắng độ cồn cao vào. Sau đó, những quả trứng vịt đã phơi khô được lăn đều qua lớp bùn này, rồi lần lượt đặt vào chiếc vại gốm đã chuẩn bị sẵn.
Bước này, Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục cũng xắn tay áo vào cuộc. Cả nhà cười nói rôm rả, vui vẻ nghịch bùn. Hai người đàn ông trưởng thành cùng một cậu thiếu niên mà lại đùa nghịch hăng say đến vậy, khiến Lý Nhược Lan vừa cười vừa mắng yêu một trận.
Trước khi ra về, trên gương mặt Lộc Minh Sâm vẫn vương nụ cười tươi tắn. Anh còn đặc biệt hỏi trứng vịt phải ướp bao lâu thì mới có thể ăn được.
Tô Nhuyễn nhìn sườn mặt anh, trong đời trước cô từng nghe một câu nói rằng: người nhiệt tình yêu thích những món ăn ngon, chắc chắn là người nhiệt tình yêu cuộc sống.
Lộc Minh Sâm của hiện tại, phải chăng cũng đang dần dần bắt đầu yêu mến cuộc sống này rồi?
Về đến nhà, hai người ai nấy trở về phòng riêng học hành, ôn tập. Kết quả thi thạc sĩ của Lộc Minh Sâm chưa cần anh đích thân đi xem, Chính ủy Vương đã gọi điện thoại báo tin mừng đầu tiên. Hiển nhiên anh đã đỗ, hai tuần nữa là phải tới thành phố Yến để tham gia thi vòng hai và gặp mặt giáo viên hướng dẫn.
Mãi cho đến trước giờ đi ngủ, anh mới chủ động hỏi Tô Nhuyễn: “Em có cần anh giúp việc gì không?”
Tô Nhuyễn hỏi: “Có phải trong tay anh có điểm yếu của chú ba nhà họ Lộc không?”
Tô Nhuyễn nhớ rõ đời trước nhà họ Lộc suy tàn rất nhanh, chính vào năm ấy. Nếu do Lộc Minh Sâm ra tay, vậy thì chắc chắn trong tay anh có át chủ bài nào đó.
Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Sao em lại hỏi chuyện này?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Dù sao thì cuối cùng anh cũng sẽ trừng trị bọn họ mà. Vậy thì chúng ta cứ tận dụng triệt để những lợi thế này, khiến họ phải làm việc cho chúng ta trước đã.”
Thấy Lộc Minh Sâm nhíu mày, Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm, không phải là việc gì trái với phép nước đâu.”
“Em chỉ nghĩ dù sao bọn họ cũng sẽ tìm cách gây phiền toái cho chúng ta, thà chúng ta tấn công phủ đầu để giành thế thượng phong còn hơn, đúng không?”
Giải quyết phiền toái thì phải tính toán cân nhắc, còn tạo ra rắc rối cho kẻ khác thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?