Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục đi theo Lý Phú Quý đến khu nhà của Tổng giám đốc Trịnh.
Tổng giám đốc Trịnh chính là người trung gian giữa các chủ đầu tư và các đơn vị nhận thầu. Khu nhà ông ta ở là một khu biệt thự sang trọng. Tuy rằng trong mắt Tô Nhuyễn vẫn chưa bằng các khu dân cư đời sau, nhưng đã hơn hẳn các khu nhà ở hiện tại rất nhiều. Nơi đây có cây xanh rợp bóng mát, còn có lực lượng bảo vệ riêng.
Lý Phú Quý vừa đi vừa hâm mộ nói: “Khu dân cư này, mỗi căn biệt thự đều cao hai tầng, rộng hơn trăm mét vuông mỗi sàn! Bên trong rất rộng rãi, bề thế.”
“Cháu xem nếu chúng ta có mối quen biết, có thể trực tiếp nhận thầu các hạng mục, chắc chắn kiếm được một món hời không nhỏ đâu.”
Tổng giám đốc Trịnh chỉ việc ôm các công trình về rồi giao lại cho người khác nhận thầu, sau đó không cần làm gì cả, cứ ngồi mát ăn bát vàng, sao có thể không khiến người ta hâm mộ.
Thật ra công ty của Tổng giám đốc Trịnh chỉ là một công ty ma.
Có điều công ty ma hiện giờ không giống các công ty chuyên lừa đảo, trục lợi như sau này. Các công ty ma thời bấy giờ đều do những người có thế lực và lắm tài nguyên lập nên. Bọn họ dùng tin tức và tài nguyên của mình để đầu cơ tích trữ, làm giàu bất chính.
Sở dĩ có thể làm như vậy là do nền kinh tế thị trường vừa mới chập chững bước đầu, thông tin còn hạn chế, các quy định chưa chặt chẽ, tạo nên một đặc trưng của thời đại này.
Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Đợi chúng ta làm xong công trình đầu tiên, có kinh nghiệm, có mối quen biết rộng, có sẵn sàng nguồn lực rồi, cũng có thể thử trực tiếp đứng ra nhận các công trình của nhà nước.”
Lý Phú Quý xua tay nói: “Chuyện đó là không thể, muốn nhận thầu từ nhà nước phải có chống lưng lớn mới được. Chúng ta đều là dân thường, được người ta thầu lại cho đã là may mắn lắm rồi.”
Tô Nhuyễn chỉ cười mà không nói gì. Nhà cô cũng có thế lực vững chắc đó chứ. Không phải chú Ba Lộc đang làm chính ủy thành phố sao? Bọn họ từng được hưởng lợi từ cái danh Lộc Minh Sâm bấy lâu nay, trước khi về hưu đương nhiên phải tạo ra chút giá trị, trả nợ ân tình mới được.
Ba người đi tới cổng khu nhà Tổng giám đốc Trịnh thì trông thấy một người thanh niên cao gầy, nước da trắng trẻo, và một người đàn ông trung niên vẻ mặt hớn hở đi ra từ bên trong.
Sắc mặt Lý Phú Quý thay đổi: “Chết tiệt! Thiếu Dục, kia không phải là bạn học của cháu sao? Bọn họ hớt tay trên rồi à?”
Sắc mặt Ngôn Thiếu Dục hơi sa sầm lại. Cao Cường cũng đã trông thấy bọn họ, anh ta ngỡ ngàng một chốc rồi vội vàng nở nụ cười: “Thiếu Dục!”
Vậy mà Cao Cường chẳng chút ngượng nghịu, còn nhiệt tình giới thiệu với ông chú bên cạnh mình: "Cậu, cậu ấy là Ngôn Thiếu Dục, bạn học cấp ba của cháu, hiện đang là sinh viên Đại học Đông Lâm, rất có tiền đồ đó!"
Ông chú gật đầu hỏi Cao Cường: "Chính là người bạn muốn cùng cháu 'kết phường' làm công trình này à? Cháu không phải đã nói không làm nữa sao?"
Lý Phú Quý nhổ nước bọt, mắng: "Chúng tôi nói không làm nữa khi nào? Có ai làm như các ông không?"
Cao Cường nhíu mày nói: "Ông nói lời này hơi quá rồi đấy. Chúng tôi làm vậy thì có sao? Chúng tôi nghe được tin tức mà tới đây, thì là trái pháp luật hay phạm tội à?"
Đối mặt với Ngôn Thiếu Dục, ông chú lại tỏ vẻ ôn hòa, khen tặng: "Người ta là sinh viên, tiền đồ vô lượng, ngồi văn phòng uống trà đọc báo, có thể diện hơn đám 'chân chạy' dãi nắng dầm mưa như chúng ta nhiều."
"Tại thằng cháu trai này của tôi không có tiền đồ, nếu nó cũng là sinh viên, thì sao phải chạy ra ngoài làm cái việc tay chân này? Dù kiếm được vài đồng cũng phải ăn nói khép nép, nhìn sắc mặt thiên hạ."
Dáng vẻ châm chọc này khiến Lý Phú Quý tức không chịu nổi: "Phi! Đừng nói mấy lời dễ nghe đó, việc này các ông cũng làm ra được, phải nhìn sắc mặt người khác cũng đáng đời."
Sắc mặt Cao Cường hơi trầm xuống, nhưng ông chú lại chẳng coi vào đâu, chỉ lắc đầu cười nói: "Còn không phải sao, trời sinh ra cái số phận hèn mọn rồi, cho nên kiếm được chút lợi lộc cỏn con cũng đã thỏa mãn lắm rồi."
Câu này khiến Lý Phú Quý nghẹn họng nói không ra lời.
Vân Chi
Lúc này Cao Cường mới kinh ngạc nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục mà hỏi: "Thiếu Dục, không phải cậu đã quyết định sẽ nhận khoán công trình này chứ?"
" Tôi thấy cậu cứ phân vân, lưỡng lự cả tuần, còn tưởng rằng cậu định vào làm việc nhà nước rồi chứ." Anh ta thở dài: "Hôm trước Tiểu Trân còn khóc lóc kể với tôi là không muốn để cậu ra ngoài bươn chải, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn. Thế nên tôi nào dám đến tìm cậu nữa. Bạn gái cậu xinh đẹp vậy, lỡ vì tôi mà hai người không đến được với nhau, tôi còn mặt mũi nào gặp lại cậu đây?"
Lúc này Lý Phú Quý đã coi Cao Cường là kẻ vong ân bội nghĩa chính hiệu, ông ta lập tức cảnh giác, hỏi: "Sao bạn gái của Thiếu Dục lại tìm cậu để khóc lóc cơ chứ?"
Cao Cường bất đắc dĩ đáp: "Không phải hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện tiền sính lễ sao? Tiểu Trân không tìm được Thiếu Dục, tôi là anh em tốt của cậu ấy lẽ nào lại không ra tay giúp đỡ?"
Nói xong, anh ta bước đến khoác vai Ngôn Thiếu Dục: "Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng bạn gái xinh như vậy, còn là sinh viên nữa, sao cậu nỡ để cô ấy thương tâm thế?"
"Hay là thế này nhé, nếu cậu vẫn muốn nhận công trình này, tôi có cách vẹn cả đôi đường cho cậu. Tuy rằng công trình này chúng tôi đã nhận rồi, nhưng chúng ta cứ làm y như trước kia, cậu phụ trách quản lý. Dù sao cậu cũng là sinh viên, lại học chuyên ngành này, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu."
"Từ giờ đến khi cậu tốt nghiệp chẳng phải còn mấy tháng nữa sao? Cậu có thể vừa làm vừa suy tính. Đợi đến lúc tốt nghiệp, nếu cảm thấy không thích hợp, không muốn làm nữa, vẫn có thể xin vào biên chế nhà nước. Vừa kiếm được tiền, vừa tích cóp kinh nghiệm, chẳng phải lỡ dở đường công danh, cũng không chậm trễ việc gì."
"Còn về tiền bạc, chúng ta là anh em tốt, tôi chắc chắn không để cậu chịu thiệt thòi đâu. Chẳng phải chỉ ba vạn tiền sính lễ sao? Đến lúc đó nếu không đủ, người anh em này sẽ cho cậu vay mượn!"
Vốn dĩ tâm trạng Ngôn Thiếu Dục đang ủ dột, nghe thấy mấy lời lẽ khoe khoang và chua ngoa này xong, anh lại trở về trạng thái bình thường. Một kẻ tiểu nhân như vậy, đâu xứng làm bạn với anh.
Anh khẽ nở nụ cười, nhấc cánh tay đang khoác trên vai mình ra, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai Cao Cường, bình thản nói: “Tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhận, có điều tôi sẽ không nhúng tay vào việc của cậu. Cậu cố gắng làm cho tốt, chúc cậu tiền đồ như gấm.”
Ngẫm nghĩ một lát anh lại bổ sung: “Ừm, phát đại tài!”
Sau đó Ngôn Thiếu Dục nói với Tô Nhuyễn: “Đi thôi.”
Cao Cường không ngờ anh lại phản ứng như vậy, ngược lại sửng sốt một lúc lâu.
Tô Nhuyễn đuổi kịp Ngôn Thiếu Dục: “Anh, đúng là anh rộng bụng thật. Người anh em này của anh quả thực cần công trình này hơn anh, không có công trình này cùng lắm anh quay về ăn lương nhà nước, còn anh ta không có công trình này, e là lại lần nữa phải cúi mình van xin người khác bố thí thôi.”