Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 228: Bao khoán công trình (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Sắc mặt Cao Cường sa sầm xuống, nhưng Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đã xăm xăm bước thẳng vào trong nhà.

Anh ta không nhịn được cao giọng nói: “ Tôi đã bao thầu cả công trình này rồi, các người còn định làm gì ở đây?”

Tô Nhuyễn quay đầu lại chớp chớp mắt, nói: “Đến đã đến rồi, chúng tôi vào thăm Tổng giám đốc Trịnh một lát. Sao nào? Hai người đã ký hợp đồng chưa?”

Ngôn Thiếu Dục thì không thèm quay đầu lại, đi thẳng lên lầu.

Sắc mặt Cao Cường thay đổi, cậu Cao Cường cũng nhíu mày: “Con nhóc kia là ai thế?”

Cao Cường trầm giọng nói: “Con gái của mẹ kế Ngôn Thiếu Dục, nghe Tiểu Trân nói đã gả cho kẻ có tiền, chắc là Ngôn Thiếu Dục định liên kết làm ăn với cô ta.”

Cậu Cao Cường nói: “Chúng ta đã tặng lễ rồi, Tổng giám đốc Trịnh cũng đã gật đầu, chắc sẽ không thay đổi ý định đâu.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng trước khi ký hợp đồng, khả năng nào cũng có thể xảy ra.

Bên này một câu của Tô Nhuyễn khiến hai người kia lo lắng đề phòng, bên kia, Lý Phú Quý lên lầu lại cao hứng hỏi: “Chúng ta thật sự có thể cuỗm tay trên công trình của bọn họ sao?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Không cần thiết. Trên đời đâu phải chỉ có một công trình đó, việc gì phải lãng phí sức lực vào bọn họ? Để họ làm nếu họ muốn.”

Lý Phú Quý cười mỉa: “Chưa chắc bọn họ đã thành công đâu. Nếu nhà chúng ta nhận công trình này, Mao Hắc Tử cũng chẳng dám bén mảng đến quấy nhiễu. Còn hai người bọn họ nhận, cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có trò vui.”

Nhìn Tô Nhuyễn vẫn đi lên lầu, Lý Phú Quý nghi hoặc: “Đã không có công trình, còn lên lầu làm gì?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Trong tay Tổng giám đốc Trịnh sao chỉ có mỗi công trình này. Dù sao cũng tới rồi, lên hỏi thử xem sao.”

Quả nhiên trong tay Tổng giám đốc Trịnh không chỉ có một công trình. Cậu ruột của đối phương làm trong chính ủy thành phố, trong tay nắm giữ không ít tin tức. Những công trình nhỏ như Cao Cường, Mao Gia Đống nhận chỉ có thể kiếm chút tiền trinh, không có hàm lượng kỹ thuật gì, căn bản đối phương lười nhắc đến những công trình lớn hơn.

Nghe nói Ngôn Thiếu Dục là sinh viên khoa kiến trúc Đại học Đông Lâm, Tổng giám đốc Trịnh còn có chút kinh ngạc. Tất nhiên, những tin tức ông ấy để lộ ra cũng khác thường: “ Đúng là trong tay tôi còn hai công trình thích hợp với cậu. Đó là đoạn đông và đoạn tây quốc lộ Đông Du. Đoạn đông nằm trong thành phố chúng ta, cả công trình dự toán năm mươi vạn. Còn đoạn tây thì kéo dài tới thành phố Du, dự toán một trăm hai mươi vạn.”

Lý Phú Quý vừa nghe đã choáng váng. Năm mươi vạn? Cả ông ta đều không dám mơ tưởng. Khi ông ta đang nghĩ e là hôm nay phải về tay không rồi, thì nghe thấy cô cháu gái quý hóa bên cạnh nói: “Chúng tôi có thể nghiên cứu đoạn đường phía Đông đó trước có được không ạ?”

Vốn dĩ Ngôn Thiếu Dục cũng đã định bỏ cuộc, nghe Tô Nhuyễn nói vậy, anh liền giật nảy mình. Công trình ở cổng làng Lý trong thành phố, với dự toán hai mươi vạn, anh mới dám mơ tới, vì tiền ứng trước chỉ bảy, tám vạn, xoay sở thêm chút là đủ. Thế nhưng công trình năm mươi vạn, ít nhất phải ứng trước hai mươi vạn…

Nhưng nhìn vẻ mặt tự tin, đã có tính toán của Tô Nhuyễn, anh cảm thấy mình là một người anh trai không thể để em gái vượt mặt, đành miễn cưỡng gật đầu.

Tổng giám đốc Trịnh là người làm việc có trách nhiệm, ông tỉ mỉ trình bày tình hình công trình cho hai người. Ngôn Thiếu Dục vốn xuất thân từ khoa kiến trúc, còn Tô Nhuyễn cũng nắm không ít những mánh khóe trong nghề, điều này khiến Tổng giám đốc Trịnh thấy nói chuyện với họ vô cùng hợp ý và cũng rất yên tâm. Dù đối phương nhận tiền giới thiệu, ông vẫn mong muốn công trình giao cho bên ngoài thầu phải được thi công tốt.

“Hai người về cân nhắc kỹ lại đi, một đơn vị khác cũng đang nhòm ngó công trình này, nếu muốn nhận thì phải tranh thủ ngay.”

Lời này không biết thật hay giả, nhưng cũng ngụ ý rằng đôi bên có thể hợp tác, xem như một khởi đầu thuận lợi. Chắc đám người Cao Cường cũng đã trải qua quy trình tương tự.

Khi ba người xuống lầu, Lý Phú Quý liếc nhanh những kẻ đang đứng ngoài hành lang, kinh ngạc hỏi: “Ố, hai gã kia vẫn còn ở đây ư?”

Ánh mắt ông ta đảo qua đảo lại, nhanh chóng hiểu ra: “Chắc làm chuyện khuất tất nên trong lòng bất an, đúng không?”

Lý Phú Quý lại có vẻ hài hước, vừa ra khỏi hành lang đã ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, chắp tay sau lưng làm ra vẻ hợp đồng đã nằm gọn trong tay. Ông ta lớn tiếng nói: “Được rồi, chúng ta mau về tuyển công nhân thôi, tháng sau tuyết tan là có thể khởi công rồi!”

Ngôn Thiếu Dục và Tô Nhuyễn cố nén cười, phối hợp nhịp nhàng.

Đợi ba người đi khuất một đoạn, Lý Phú Quý mới quay đầu lại nói: “Hai người bọn họ lại lên lầu rồi, còn mang theo quà cáp, chắc đã chuẩn bị sẵn từ trước.”

Ngay sau đó, ông ta lại phá lên cười khoái trá: “Cái bộ dạng nóng ruột này, chậc chậc, kiểu gì tiền giới thiệu và hoa hồng của Tổng giám đốc Trịnh cũng tăng lên thôi. Đáng đời!”

“Nếu không nhận được công trình này thì thôi, cậu cứ hỏi thăm chỗ khác, nếu có dự án thích hợp lại tìm hai cháu.” Ông quay sang an ủi Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục.

Tô Nhuyễn hỏi cậu mình: “Nếu chúng cháu nhận thầu công trình năm mươi vạn kia, cậu có muốn góp sức không?”

Lý Phú Quý trợn tròn mắt: “Công trình ấy sao mà nhận thầu được? Lớn quá rồi, đừng có mà nói càn!”

Hiển nhiên là ông không định góp sức. Không chỉ Lý Phú Quý không dám nghĩ tới, ngay cả Ngôn Thiếu Dục, người vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh khi có cậu ở đó, cũng lộ vẻ mặt lo lắng khi Lý Phú Quý vừa khuất dạng: “Công trình năm mươi vạn có quá sức không hả em? Anh sợ mình không dám nhận thầu.”

“Nhận nổi chứ.” Tô Nhuyễn quả quyết nói: “Cứ theo như thỏa thuận ban đầu, em bỏ tiền ra, anh lo liệu toàn bộ việc quản lý công trình.”

Thái độ nghiêm túc và tin tưởng tuyệt đối của Tô Nhuyễn đã tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho Ngôn Thiếu Dục: “Liệu chúng ta thật sự có thể nhận thầu công trình lớn như vậy sao?”

“Chắc chắn rồi, chỉ là xem anh có dám liều hay không thôi.”

Ngôn Thiếu Dục bị cô khơi dậy ngọn lửa quyết tâm: “Có gì mà không dám làm, chẳng lẽ anh đây lại không làm được sao!”

“Lát nữa hai anh em mình cùng đi tìm luật sư ký hợp đồng chính thức, để cha mẹ ở nhà cũng yên tâm phần nào.”

Phong thái làm việc dứt khoát của Tô Nhuyễn khiến người ta vô cùng yên tâm.

Những chuyện sau đó tất nhiên không cần Tô Nhuyễn bận tâm nữa. Một tuần sau, Ngôn Thiếu Dục mang hợp đồng công trình về, hai anh em chính thức đặt bút ký vào bản hợp đồng hợp tác.

Sau khi Tô Nhuyễn chuyển tiền vào tài khoản của Ngôn Thiếu Dục, cả nhà mới hay biết, số vốn mà Tô Nhuyễn bỏ ra hoàn toàn không phải là tiền do ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, mà là cô đã dùng hợp đồng công trình làm thế chấp để vay vốn ngân hàng.

Khoản vay lần này lên tới mười lăm vạn, không giống lần trước vay hộ Võ Đại Minh, mà là chính Tô Nhuyễn đã ký tên vay, với lãi suất mười phần trăm mỗi năm. Cả nhà ai nấy đều biết tin mà kinh hồn bạt vía.

Lý Nhược Lan lập tức nhảy dựng lên: “Tô Nhuyễn!!! Gan mày to bằng trời rồi!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 228: Bao khoán công trình (2)