Tô Nhuyễn đã lường trước việc mẹ sẽ nổi giận, nhưng không ngờ bà lại giận đến mức thốt ra lời lẽ tục tĩu.
May mắn là cô đã chuẩn bị sẵn, lúc này nhanh chóng kéo Lộc Minh Sâm ra làm “lá chắn”, bởi lẽ “tấm khiên” này trước nay vẫn luôn rất hiệu nghiệm.
Thế nhưng, Lộc Minh Sâm vừa vào phòng đã lẳng lặng dịch sang một bên, để mặc cô một mình đối mặt với chiếc chổi lông gà đang vung vẩy trong tay mẹ.
Tô Nhuyễn khiếp sợ nhìn Lộc Minh Sâm, lại thấy anh cùng Ngôn Thiếu Dục và Ngôn Thiếu Thời đều mang vẻ mặt nghiêm túc đứng chung một chỗ nhìn mình, rõ ràng cũng chẳng mấy tán thành cách làm bốc đồng này của cô.
Lý Nhược Lan cầm chiếc chổi lông gà thường dùng để răn đe thằng Ngôn Thiếu Thời, đập “bạch bạch” xuống bàn, khiến Tô Nhuyễn hãi hùng khiếp vía.
Tuy rằng khí thế dữ dằn, nhưng thực tế bà ấy cũng rất chấn kinh. Lý Nhược Lan giận dữ mắng: “Tô Nhuyễn, sao con dám? Con, con muốn làm gì chứ…”
Tô Nhuyễn vội vàng trấn an bà: “Mẹ, mẹ hít sâu một hơi, tĩnh tâm lại đã, nghe con trình bày chút đã.”
“Mẹ tĩnh tâm thế nào? Con nói xem mẹ tĩnh tâm thế nào?” Lý Nhược Lan giận dữ: “Mười lăm vạn bạc, có bán cả cái nhà này đi cũng không đủ để lấp cái lỗ hổng trời ơi này!”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ, không đến mức ấy đâu, chỉ riêng tiền của con thôi cũng đã hơn mười lăm vạn rồi.”
“Con còn dám nói khoác lác với mẹ à!”
Thấy cách nói đùa không hiệu quả, Tô Nhuyễn đành phải nghiêm túc giải thích: “Mẹ, con đã tìm hiểu chính sách rồi, nhà bạn Hoàng Lệ Lệ cùng lớp con cũng làm về công trình. Công trình của cha cô ấy mấy trăm vạn đều đi vay, mỗi năm ít nhất cũng kiếm được gần trăm vạn đó.”
Vân Chi
“Công trình này của anh trai con, anh ấy đã dự toán rất rõ ràng. Ngoài máy móc, nguyên vật liệu và tiền lương công nhân ra, sang năm sau khi kết toán, hai anh em con mỗi người có thể thu về tám, chín vạn lận đó. Cho dù có phải trả hơn hai vạn tiền lãi vay đi chăng nữa, con vẫn kiếm được sáu, bảy vạn.”
Lý Nhược Lan cuối cùng không nhịn được, vỗ mạnh vào lưng con gái một cái: “Con chỉ nghĩ tới chuyện kiếm được tiền, lỡ trong quá trình làm ăn, nhỡ xảy ra chuyện gì không may, thua lỗ thì sao?”
Tô Nhuyễn kiên định nói: “Con tin anh trai con! Nhất định anh ấy sẽ thành công.”
Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô, quả nhiên Lý Nhược Lan đã chuyển mũi dùi sang Ngôn Thiếu Dục. Nói cho cùng, đều do thằng nhóc này cứ khăng khăng đòi ôm cái công trình bao khoán đó nên mới ra nông nỗi này.
Tô Nhuyễn nở nụ cười ngượng ngùng với Ngôn Thiếu Dục, chẳng còn cách nào khác, giờ đành phải “bán đứng ” anh trai để tự cứu mình.
Ngôn Thiếu Dục trừng mắt nhìn cô một cái, yếu ớt chống chế: “Con tưởng em ấy đã thương lượng với Minh Sâm chuyện đầu tư rồi chứ.”
Lộc Minh Sâm còn “bồi” thêm một nhát dao: “Con không biết gì cả, cô ấy không hề nói gì với con hết.”
Tô Nhuyễn nhe răng với anh: “Anh đứng đó xem trò vui làm gì?”
Lý Nhược Lan lại vung chổi lông gà lên: “Người ta là chồng con, sao lại là xem trò vui?”
“Rõ ràng trong nhà có tiền dư dả, sao lại không dùng, cứ phải đi vay cho khổ ra?”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, Lộc Minh Sâm nghĩ đến cái túi tiền rỗng không của mình, khẽ chột dạ.
Tô Nhuyễn nói: “Tiền trong nhà với tiền đi vay không phải đều là tiền sao? Bà ngoại đã từng dặn, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rành mạch, sao con có thể dùng tiền của anh Minh Sâm cho chuyện này chứ.”
Lý Nhược Lan giận quá hóa cười: “Con lôi bà ngoại ra để áp chế mẹ đó à? Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng, huống hồ con với Minh Sâm đâu phải anh em ruột?”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm khẽ liếc nhìn nhau, cả hai đều giật mình thon thót. Hiện giờ hai người bọn họ… cùng lắm chỉ là anh em tốt mà thôi, nhỉ?
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Mai con phải tới thành phố Yến thi vòng hai rồi, khi quay lại con sẽ mang chút tiền về, trả khoản tiền đã vay trước đó.”
“Không cần đâu ạ.” Tô Nhuyễn vội vàng nói, thấy Lý Nhược Lan lườm mình, cô vẫn kiên trì: “Tài sản ông ngoại anh Minh Sâm để lại là của riêng anh ấy, sao có thể đụng chạm vào một cách tùy tiện.”
Cô cười hì hì bước đến, kéo tay Lý Nhược Lan, nói: “Mẹ, mẹ thật sự không cần phải bận lòng đâu, chuyện này thật ra là chuyện tốt đấy.”
“Chuyện tốt?” Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Nào, con cứ thử bịa ra lý lẽ xem nào, để mẹ xem tốt ở chỗ nào.”
Tô Nhuyễn không hề lúng túng, giơ ngón tay ra đếm từng điều rồi phân tích cho bà: “Mẹ xem, nếu số tiền này mà mượn từ bạn bè thân thích, có phải sẽ phải mang nặng gánh nặng tâm lý không? Nợ chỗ này, nợ chỗ kia, gặp nhau sẽ khó xử biết bao.”
“Bây giờ con chỉ nợ mình ngân hàng, chẳng cần phải mang theo gánh nặng tâm lý đâu ạ.”
Lý Nhược Lan không nhịn được duỗi tay véo cô một cái.
Tô Nhuyễn nhanh nhẹn né tránh, nói tiếp: “Lại nói tới tiền lãi vay, tuy rằng một hai vạn đồng có vẻ nhiều, nhưng nếu con muốn đi vay mười hay hai mươi vạn đồng này, ít nhất cũng phải đi vay hai ba chục nhà, bạn bè, họ hàng nào cũng phải ngửa tay vay mượn.”
“Đợi sau này kiếm được tiền rồi, chẳng lẽ không phải tặng phong bì hậu tạ người ta sao? Vừa phải tặng quà, vừa nợ ân tình, không phải một hai vạn đồng là có thể giải quyết được ngay đâu, đúng không?”
Ngôn Thiếu Dục suy tư một lát, sau đó gật đầu tán đồng.
Lý Nhược Lan trợn trắng mắt: “Thôi bớt cái trò lừa mẹ đi, hai đứa không nhận thầu công trình, thì chẳng phải không cần vay mượn, cũng chẳng cần nợ ân tình của ai sao?”
Tô Nhuyễn nói: “Lý tưởng của anh Thiếu Dục và cơ hội đổi đời của con, sao có thể bỏ lỡ.”
Cô dứt khoát ôm lấy Lý Nhược Lan làm nũng: “Bây giờ công trình đã nhận rồi, tiền cũng vay rồi, còn có thể làm thế nào nữa chứ? Bây giờ chuyện mẹ nên bận tâm là công trình của anh trai con ra sao, chứ không phải chuyện con vay tiền.”
Tô Nhuyễn cười hì hì nói: “Chỉ cần anh Thiếu Dục làm tốt công trình này, tiền vay hoàn toàn không thành vấn đề đâu ạ.”
Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời đều nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan cũng lườm anh một cái.
Ngôn Thiếu Dục:…… Cảm thấy những tháng ngày yên bình của mình đã chấm dứt.