Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 230: Ra tay trước (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thấy thái độ của Lý Nhược Lan đã dịu đi đôi chút, Tô Nhuyễn nói tiếp: “Hơn nữa sau chuyện lần này, những người luôn đến tìm con vay tiền cũng sẽ chẳng ai dám bén mảng tới vay mượn nữa.”

Lý Nhược Lan không nói gì, nhờ nhà họ Lộc đi khắp nơi rêu rao, tất cả mọi người đều biết Tô Nhuyễn có tiền. Chứ đừng nói gì đến Tô Nhuyễn, ngay cả họ hàng xa lắc xa lơ của nhà họ Lý bên kia cũng chạy tới tìm Lý Nhược Lan vay tiền.

Khi bà ra ngoài mua đồ với người khác, ai nấy đều coi việc bà phải bỏ tiền ra là lẽ dĩ nhiên, ai bảo bà có cô con gái vàng ngọc rủng rỉnh tiền bạc chứ.

Tô Nhuyễn cười hì hì lắc nhẹ tay mẹ mình: “Yên tâm đi ạ, lỡ như xui xẻo, không kiếm được tiền, thì chẳng phải vẫn còn nhà họ Lộc đứng ra gánh vác sao?”

“Nhà họ Lộc?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Lý Nhược Lan mở miệng: “Mẹ nghe nói hôm qua Lộc Thải Hà đã ra khỏi trại cải tạo, bà ta là loại người không dễ dây vào, con không lo bà ta sẽ tìm tới gây rắc rối, lại còn định chủ động tìm tới gây rắc rối cho người ta hay sao?”

Tô Nhuyễn nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, chẳng lẽ cứ mãi để bọn họ chèn ép, gây chuyện cho con sao? Hơn nữa, với cái tính cách đó, Lộc Thải Hà nhất định sẽ không chịu ngồi yên mà tới kiếm chuyện đâu.”

“Mẹ đã từng nghe qua câu này bao giờ chưa?”

Ngôn Thiếu Thời hăng hái giơ tay phát biểu: “Tiên hạ thủ vi cường ạ!”

Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh như tuyết: “Đi con đường của kẻ địch, khiến cho kẻ địch chẳng còn đường nào để tiến thân.”

Đúng như Tô Nhuyễn đã lường trước, nhà họ Lộc chưa bao giờ từ bỏ ý định gây khó dễ cho cô. Đặc biệt là sau khi biết chuyện Ngôn Thiếu Dục nhận thầu công trình.

Xưởng thép Đông Cương chỉ cách thôn Lý một con đường. Sau khi nhận thầu, việc đầu tiên Ngôn Thiếu Dục phải làm là tuyển mộ nhân công, tất nhiên điều này đã gây ra không ít xôn xao, bàn tán.

Công trình trị giá hơn năm mươi vạn đồng, lại không hề vay mượn của bất kỳ ai. Trong mắt những người nhà họ Lộc, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất: số tiền mà Tô Nhuyễn chi ra chính là gia sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại. Với nhà họ Lộc – những người vẫn luôn coi số tiền ấy là của riêng mình – thì chuyện này chẳng khác nào Tô Nhuyễn đang trắng trợn tiêu xài của cải của họ, làm sao bọn họ có thể cam chịu cho được!

Trước đó, điều tệ hại nhất mà bọn họ từng hình dung chỉ là Tô Nhuyễn sẽ dùng tiền mua sắm đồ trang sức, hoặc tậu thêm mấy món gia cụ. Nhưng những thứ đó đều là tài sản, dù sao cũng để đó không hỏng hóc gì, sau này lấy lại cũng được. Còn về những khoản chi tiêu lặt vặt khác, một cô gái như Tô Nhuyễn có thể tiêu hết bao nhiêu cho cam. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, Tô Nhuyễn lại có thể dứt khoát đưa ra cả chục, hai chục vạn đồng cho nhà họ Ngôn để bao thầu công trình.

Lộc Mãn Cát cau chặt mày, gắt gỏng: “Cái thằng điên ấy đúng là chẳng còn tỉnh táo! Mới kết hôn chưa được bao lâu mà đã dám dễ dàng chi ra ngần ấy tiền cho Tô Nhuyễn. Nếu như công trình này thua lỗ, chẳng phải hai chục vạn đồng đó đều xem như ném đá xuống sông hết sao?”

Lâm Mỹ Hương phụ họa: “Cái thằng khùng đó căn bản chẳng biết giữ tiền, tôi thấy nó có bao nhiêu đều đổ hết vào cô Tô Nhuyễn rồi.”

Lời này vừa dứt, mọi người trong nhà họ Lộc càng thêm nóng ruột như lửa đốt.

Lộc Mãn Cát thở dài thườn thượt: “Những chuyện khác tạm thời chưa nói đến, trước mắt phải lo liệu cái công trình này đã. Ngần ấy tiền, không thể để nhà họ Ngôn ném đá xuống sông một cách vô ích được!”

Lộc Mãn Ý, cậu Ba nhà họ Lộc, góp lời: “Công trình ấy, chỉ cần làm cho tốt, về cơ bản là chẳng thể thua lỗ được đâu.”

“Em nghe bạn mình nói, làm xong công trình đó là có thể kiếm được khoảng hai chục vạn đồng đấy.”

Ai nấy đều giật mình. Đối với nhà họ Lộc mà nói, hai chục vạn đồng quả là một gia tài khổng lồ.

“Chẳng trách Lộc Thải Hà làm ầm ĩ như thế mà người nhà bên ấy vẫn chẳng e dè gì cái tên khùng đó, chắc chắn là đã biết trước về số tiền này rồi.”

Trơ mắt nhìn người khác dùng tiền của mình mà kiếm bộn tiền, Lâm Mỹ Hương tức giận vỗ bàn một cái rõ mạnh: “Chúng ta cứ thế mà đứng nhìn thôi sao? Mọi người có kế sách gì hay ho hơn không?”

Lộc Mãn Cát thở dài não nề: “Có thể có biện pháp nào bây giờ?”

Bởi vì lần Lộc Thải Hà gây chuyện ầm ĩ đó, hiện giờ những người nhà họ Lộc bọn họ đều không dám ngẩng mặt trong khu tập thể. Đầu năm nay, lãnh đạo còn gọi ông ta tới nói chuyện riêng, bây giờ ông ta cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, từng việc làm còn chẳng kịp, thì sao dám đi trêu chọc hai kẻ khó nhằn kia?

Cậu Ba Lộc Mãn Ý cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Đầu năm nay, đơn vị có một đợt biến động nhân sự quan trọng, bây giờ đừng nói là mong ngóng thăng chức, ông ta chỉ cầu mong lãnh đạo nể tình bao năm cống hiến vất vả của mình, đừng cắt chức ông ta đã là may mắn lắm rồi.

Vì muốn giữ được bát cơm, người nhà họ Lộc ai nấy đều co ro dè dặt, cẩn thận từng li từng tí. Thế nhưng, bảo họ trơ mắt nhìn Ngôn Thiếu Dục tiêu xài tiền của mình, thì bọn họ lại chẳng cam tâm một chút nào.

Khi cả nhà đang vắt óc nghĩ cách, thì một tiếng khóc lóc om sòm, the thé từ bên ngoài truyền vào: “Cha ơi, mẹ ơi, hai người phải làm chủ cho con…!”

Là Lộc Thải Hà!

Mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt nhíu mày, Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý lộ rõ vẻ chán chường, phiền muộn.

Lâm Mỹ Hương cuống quýt đứng phắt dậy mở cửa, Lộc Thải Hà xộc thẳng vào, lao sầm vào lòng bà cụ Lộc mà khóc lóc: “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con! Nhà họ Trịnh muốn ly hôn con rồi!”

Ông cụ Lộc nổi giận, gắt gỏng: “Có chuyện gì không thể vào nhà nói nghiêm chỉnh sao, tiếng khóc lóc om sòm ngoài cửa như vậy thì còn ra thể diện nào, chê cái nhà này chưa đủ muối mặt sao?”

Lộc Thải Hà lồng lộn đáp: “Ai muối mặt? Kế sách đều do mọi người nghĩ ra, dựa vào đâu mà khi xảy ra chuyện, chỉ mình con phải chịu nhục?”

Tuy rằng chỉ bị giam một tháng ngắn ngủi, nhưng hình như tính nết bà ta lại trở nên khác lạ, càng nhạy cảm càng cực đoan: “Lộc Minh Sâm, cái thằng trời đánh thánh vật kia …”

Bà cụ Lộc cuống quýt bịt chặt miệng con gái: “Mày còn muốn vào tù thêm lần nữa có phải không?”

“Con không vào tù thì cũng chẳng khác gì ngồi tù!” Tuy rằng kêu gào như vậy, nhưng Lộc Thải Hà lại không dám tiếp tục mắng Lộc Minh Sâm nữa, chỉ biết khóc lóc la lối: “Con mặc kệ, kế sách là do mọi người nghĩ ra, con vì mọi người mà làm, bây giờ con mất việc rồi, nhà họ Trịnh còn muốn bỏ con, con ra nông nỗi này là mọi người đều có trách nhiệm!”

“Ngày nào mọi người còn chưa giúp con, con sẽ cứ lì lợm ở đây không chịu về đâu!”

Đừng nói Lộc Mãn Cát và Lâm Mỹ Hương, ngay cả bà cụ Lộc cũng không muốn sống cùng đứa con gái này, nếu nó cứ ở lại, cuộc sống của cả nhà khó lòng yên ổn.

Lộc Mãn Ý nhìn dáng vẻ tráo trở, không biết xấu hổ của Lộc Thải Hà, đột nhiên nghĩ ra một kế hay: “Muốn tìm việc làm đâu phải không có.”

Ông ta kể lại chuyện Tô Nhuyễn bỏ tiền, Ngôn Thiếu Dục nhận thầu công trình, cuối cùng nói: “Nói cho cùng, đó cũng là tiền của thằng Minh Sâm, dựa vào đâu mà nhà họ Ngôn lại được nhận thầu còn nhà ta thì không?”

Ông ta nhìn sang Lộc Thải Hà, giải thích đơn giản về chuyện nhận thầu: “Đơn giản là mua nguyên vật liệu, trông nom công nhân, lũ chân đất ở thôn bên cạnh đều làm được, chẳng lẽ cô lại không làm nổi?”

“Cho dù không quản lý, ít nhất số tiền kiếm được cũng phải chia cho nhà họ Lộc chúng ta một nửa chứ? Đừng nói mười vạn đồng, chỉ cần em lấy về hai ba vạn đồng, lúc ấy xem mẹ chồng tham tiền hám lợi của cô ta còn ép cô ly hôn không.”

Nghe thấy Ngôn Thiếu Dục cầm tiền của Lộc Minh Sâm để nhận thầu công trình năm mươi vạn đồng, Lộc Thải Hà đã rất tức giận rồi, nghe hết câu sau lại nhảy bổm lên: “Đấy là tiền của nhà họ Lộc chúng ta, dựa vào đâu phải chia cho nhà họ Ngôn bọn họ một nửa?”

Nhìn dáng vẻ điên cuồng này của Lộc Thải Hà, cả nhà họ Lộc đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng ai nấy đều cong lên nụ cười thầm kín.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 230: Ra tay trước (2)