Trước khi kết hôn, Lộc Thải Hà có được cuộc sống gần như không kém mấy người anh trai của mình, trong khi ông cụ Lộc lại trọng nam khinh nữ nặng nề đến thế. Đó chính là nhờ cái tính ngang ngược vô lý, bá đạo hỗn xược, chua ngoa đanh đá này của bà ta.
Dù là người nhà cũng hận đến ngứa mắt, ngứa tai, nhưng nếu dùng để đối phó với người ngoài thì lại là một con d.a.o sắc.
Lâm Mỹ Hương khuyên bà ta: “Em cứ thẳng thừng đến trường học tìm nó, đừng có lớn tiếng mà van xin nó tìm cho cô một chân làm là được. Hại chồng cô ta ra nông nỗi này, chẳng lẽ không nên đưa chút tiền, tìm việc làm giúp sao? Nếu nó không chấp thuận, ngày nào cô cứ tới ngồi lì trước cổng trường học của nó, chẳng lẽ nó nhẫn tâm nhìn cô c.h.ế.t đói?”
Lộc Mãn Ý cũng nói: “Không phải xưởng thủy tinh nơi chồng cô làm việc dạo này cũng ít việc sao? Chồng cô ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới cũng không kiếm được bao nhiêu, thà xin nghỉ dài hạn đi làm công trình kia còn hơn. Nếu nhà họ Ngôn đồng ý thì cùng nhau nhúng tay vào mà làm ăn chung, nếu không bọn họ khó lòng mà yên ổn.”
Về phương diện quấy nhiễu người khác, kinh nghiệm của Lộc Thải Hà đương nhiên là khá dày dặn rồi. Chỉ là đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà ta cảnh giác hỏi: “Có phạm pháp không đấy?”
Lộc Mãn Ý hiển nhiên đã từng tìm hiểu qua: “Không đánh nhau, không mắng chửi thì chẳng phạm pháp đâu. Lộc Minh Sâm là quân nhân nên không thể tùy tiện gây sự, chứ mấy người khác thì cần gì phải kiêng dè. Nếu không, mấy thứ vô lại với mấy mụ đàn bà đanh đá trong thôn đã bị công an tóm đi từ lâu rồi, chỉ sợ nhà giam cũng không đủ chỗ chứa.”
Lộc Thải Hà cũng thấy lời này có lý, nhưng không hiểu sao vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó cấn cấn.
Lâm Mỹ Hương vội vàng bổ sung: “Đừng nói tới đám đàn bà đanh đá vô lại, bạn bè thân thích bình thường có ai là chưa từng to tiếng cãi vã đâu, công an hơi đâu quản mấy chuyện vặt vãnh này.”
Lộc Thải Hà nheo mắt lại: “Hôm nay là chủ nhật, vậy mai con bé ranh con kia sẽ đi học phải không?”
Trên mặt những người nhà họ Lộc đều hiện lên ý cười. Giờ Lộc Thải Hà đang thất nghiệp, lại bị nhà chồng ghét bỏ, đúng là chẳng còn gì phải cố kỵ. Con bé Tô Nhuyễn kia cứ chờ xem.
Khi bọn họ đang cao hứng, lại nghe thấy một tiếng cười trong trẻo từ bên ngoài vọng vào: “Dì ơi, Lộc Trường Hà và chủ nhiệm Lộc ở tòa nhà này đúng không ạ?”
Cả nhà họ Lộc sửng sốt, không khỏi nhìn nhau. Đây chẳng phải giọng Tô Nhuyễn sao? Giờ này cô ta đáng lẽ phải trốn tránh bọn họ mới phải, sao lại chủ động tìm đến vậy?
Dạo gần đây nhà họ Lộc rất “nổi tiếng” trong khu tập thể, ai mà chẳng biết. Có mấy bà hàng xóm thích hóng chuyện lập tức hỏi han: “Ôi chao cô bé xinh quá, cháu tìm bọn họ làm gì thế? Cháu là họ hàng với nhà họ Lộc à?”
Tô Nhuyễn ngượng ngùng cười nói: “Vâng ạ, cháu là cháu dâu nhà họ Lộc, vừa mới kết hôn cuối năm ngoái.”
“Là vợ của Lộc Minh Sâm à?” Có người đã rõ mười mươi.
“Sao trước giờ chưa thấy cháu ghé qua đây lần nào vậy?” Giọng nói của bà thím hàng xóm hiển nhiên tràn đầy vẻ tò mò.
Tô Nhuyễn xấu hổ đáp: “Anh Minh Sâm bị thương, sức khỏe không được tốt, sau khi kết hôn vẫn luôn ốm yếu. Cháu còn trẻ lại không có kinh nghiệm gì, quay cuồng với đủ thứ việc, nào dám bén mảng tới đây ạ.”
Có người kinh ngạc chen ngang: “Không có ai giúp đỡ cháu sao?”
Khoảng thời gian trước công an vừa mới điều tra, những người trong khu tập thể không tường tận tình hình nhà họ Lộc thì giờ ai cũng hiểu hết. Một người liền lên tiếng: “Giúp cái gì mà giúp chứ! Tôi nhớ rõ sau ngày kết hôn, bọn họ còn cố tình ngồi lì trong nhà chờ vợ chồng Lộc Minh Sâm tự đến cửa đó thôi.”
“Còn không phải sao, suốt ngày rêu rao chuyện bỏ ra bao nhiêu tiền cưới vợ cho Minh Sâm, rồi lại cưới về một đứa cháu dâu vô ơn bạc nghĩa. Hừ, cha mẹ có lòng thì con cái mới có dạ. Bề ngoài thì làm ra vẻ tử tế lắm, nhưng cháu trai tàn tật thì có thấy ai thèm ngó ngàng đâu.”
“Quan tâm cái gì! Ngày nào cũng khoe khoang bỏ ra nhiều tiền cưới vợ cho thằng Minh Sâm, tỏ vẻ coi trọng ghê gớm. Kết quả thì sao, khi chưa cưới vợ thì thi thoảng còn có người qua thăm hỏi, đợi kết hôn rồi có thấy ai ghé qua thăm nữa không?”
“Nói trắng ra là, định bỏ ra hai vạn đồng để rũ bỏ cái gánh nặng đó thôi.”
“Hừ, hưởng lộc của liệt sĩ, lúc con trai người ta bị liệt lại vội vàng tìm cách vứt bỏ. Hai vạn này, tiêu cũng đáng giá thật đấy chứ.”
“Thế mà còn chưa cam lòng đâu. Chẳng phải khoảng thời gian trước, Lộc Thải Hà còn cố tình gửi gắm con nuôi sang cho vợ chồng thằng Minh Sâm sao. Lại còn chằm chằm nhìn vào tiền trợ cấp của người ta nữa chứ.”
“Ai chà, nói về tính toán mưu mẹo, trong khu tập thể chúng ta có nhà nào bì được với nhà bọn họ đâu.”
Chuyện Lộc Thải Hà cố tình tìm người đưa một đứa trẻ tới chỗ Tô Nhuyễn quả thực là thiếu đạo đức. Mọi người nhắc đến là lại xì xèo mắng mỏ một trận.
Nhìn mọi người bàn tán gần như chẳng hề cố kỵ, Tô Nhuyễn cũng đoán ra được tình cảnh hiện giờ của nhà họ Lộc trong khu tập thể. Trong lòng cô không khỏi vui sướng.
Có người hỏi Tô Nhuyễn: “Cô không ở nhà vun vén tổ ấm, lại chạy tới đây làm gì? Coi chừng bị bọn họ bóc mẽ cho đấy.”
Tô Nhuyễn thở dài nói: “Nghe nói cô út đã ra ngoài nên cháu qua đây thăm hỏi. Cháu cũng không ngờ những lời cay nghiệt thường ngày lại có thể trở thành phạm pháp.”
“Rõ ràng là thường ngày mắng chửi thậm tệ hơn cũng có thấy ai làm gì đâu … Ai, dù sao cũng là cô ruột của anh Minh Sâm, vì chuyện này mà mất việc, trong lòng chúng cháu có chút băn khoăn.”
“Băn khoăn gì chứ, dì thấy cháu làm vậy là phải lắm. Loại người này đáng lẽ phải tóm về giáo dục tư tưởng từ lâu rồi.”
“Phải, gieo gió gặt bão, đáng đời!”
“Cháu đó, vẫn phải cận thận chút, tuyệt đối đừng dính dáng tới Lộc Thải Hà con ranh đó nữa.”