Nhà họ Lộc ở tầng ba, mọi người đứng ở cửa bàn tán, âm thanh truyền vào rõ ràng.
Bọn họ đứng trước cửa sổ gần ban công, sắc mặt xanh mét, lại không một ai dám mở miệng gọi Tô Nhuyễn vào nhà.
Một lúc lâu sau, người xem náo nhiệt dưới lầu càng lúc càng nhiều, thảo luận càng hăng say, Tô Nhuyễn mới chậm rãi lên lầu.
Lộc Thải Hà tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng, nghiến răng ken két nói: “Chắc chắn con ranh đó cố tình!”
Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng vang lên, bà ta lập tức hùng hổ bước đến, một tay kéo cửa ra, đang định nổi đóa thì trông thấy người đứng trước mặt không phải Tô Nhuyễn, mà là một người đàn ông cơ bắp đầu trọc, cao lớn dị thường. Bà ta lập tức hoảng sợ: “Anh, anh tìm ai?”
Lúc này Tô Nhuyễn mới nhô đầu ra từ sau lưng anh ta: “Cô út, cô cũng ở đây à, tốt quá rồi, cháu không cần phải đi thêm một chuyến.”
Lâm Mỹ Hương nhíu mày nhìn anh Long, giọng không mấy thiện cảm: “Người này là ai? Hai người đến đây làm gì?”
Tô Nhuyễn và anh Long cứ thế đường hoàng bước vào nhà, sau đó mới chậm rãi giải thích: “Anh ấy là anh Long.”
Cô nhìn về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Chắc hai người vẫn còn nhớ chuyện lần trước cháu đứng ra cho Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn chứ? Người cho vay chính là ông chủ của anh Long đây.”
Chuyện lớn kia tất nhiên là người nhà họ Lộc nhớ rất rõ, nếu không phải vì chuyện đó, nhà bọn họ đã không đến mức bị "khoét" mất hai vạn tiền lễ hỏi.
Sau khi vào nhà, anh Long quan sát khắp nơi, khiến cả nhà họ Lộc trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Ông cụ Lộc mặt nặng như chì, hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Tô Nhuyễn kinh ngạc nhướng mày: “Cháu cứ ngỡ mọi người đang chuẩn bị đến tìm cháu chứ.”
Cô cười nửa miệng, đảo mắt qua từng gương mặt trong nhà họ Lộc, không sót một ai: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cả nhà họ Lộc đều cứng nhắc mặt mày, Lộc Thải Hà lạnh lùng nói: “ Đúng là đang muốn tìm mày đây. Bây giờ tao mất việc rồi, cũng không còn nơi dung thân, mày nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Cháu thì làm được gì cơ chứ?” Tô Nhuyễn tự tìm ghế ngồi xuống: “Cháu đoán cô đang chuẩn bị tới trường học tìm cháu đấy nhỉ?”
Cô cười tủm tỉm, nói: “Đâu cần phiền hà như vậy chứ? Thật ra, đúng lúc cháu cũng đang có chuyện cần mọi người giúp đây. Bác Cả và chú Ba vẫn còn công việc ổn định thì khỏi phải nói, còn ông bà nội cháu thấy sức khỏe vẫn rất tốt, hay là đều đến phụ giúp cháu một tay đi?” Cô nói một cách hào phóng, dường như tiền bạc chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nhà họ Lộc ban đầu có ý đồ quấy rối Tô Nhuyễn, nhưng khi nghe cô nói những lời "ân cần" như vậy, bọn họ lại không khỏi nghi hoặc. Tuy rằng mới tiếp xúc với nhau vài tháng, nhưng bọn họ đã chịu thiệt rất nhiều lần trong tay Tô Nhuyễn, bọn họ không tin Tô Nhuyễn sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với bọn họ như vậy.
Vân Chi
Lộc Thải Hà chẳng khách sáo chút nào, buông lời mỉa mai: “Mày lại ấp ủ ý đồ quái quỷ gì nữa đây?”
Tô Nhuyễn hơi ngượng nghịu đáp: “Thật ra có chút chuyện khó nói, không biết các vị đã biết chuyện chưa, cháu vừa nhận thầu một công trình lớn.”
Đương nhiên là người nhà họ Lộc đã biết cả rồi. Ông cụ Lộc trầm giọng nói: “Cô gan thật đấy, tuổi còn trẻ như vậy mà dám tùy tiện dốc hai mươi mấy vạn đồng bạc vào, lỡ có thua lỗ thì cô ăn nói sao với thằng Minh Sâm?”
Lâm Mỹ Hương cũng xen vào: “Chẳng phải tôi nói đâu, cô lá gan quá lớn rồi. Đường đường là con gái đang còn ngồi trên ghế nhà trường, vậy mà dám bỏ ra hai mươi mấy vạn đồng bao thầu công trình. Tiền đâu phải của nhà cô, nên cô tiêu không tiếc một xu nào, phải không?”
Lộc Mãn Cát chợt bổ sung: “Theo tôi thấy, nhân lúc còn sớm cô nên trả lại công trình kia đi, hoặc là để chúng tôi tìm người có kinh nghiệm hơn tiếp nhận thay. Mấy thứ kia đều là kỷ vật gia truyền ông ngoại Minh Sâm để lại cho thằng bé, phải giữ cho thật cẩn thận. Lỡ thua lỗ, cô không gánh nổi đâu.”
Tô Nhuyễn cười đáp: “Ông nội, bác trai và bác gái nói rất phải.”
Cô rút tờ hợp đồng vay tiền ra, cười tủm tỉm: “Cháu cũng biết thân biết phận, cho nên cháu không dám động đến đồ ông ngoại anh Minh Sâm để lại. Cháu đã vay tiền từ ngân hàng, trước mắt vay trước mười lăm vạn.”
Người nhà họ Lộc nghe vậy đều hít ngược một hơi khí lạnh: “Mày nói cái gì cơ?”
Tô Nhuyễn đưa tờ hợp đồng vay tiền cho chú Ba: “Lần trước khi cháu giúp Võ Thắng Lợi vay tiền, cháu đã tìm hiểu kha khá điều khoản vay vốn rồi.”
“Chỉ cần có dự án mang tầm cỡ quốc gia trong tay, có hợp đồng đầy đủ là có thể vay tiền. Hạn mức vay có thể lên tới một nửa dự toán công trình đó.”
“Dự toán công trình này hơn năm mươi vạn, cho nên cháu có thể vay nhiều nhất hai mươi lăm vạn. Có điều cháu vẫn còn e dè, chỉ vay trước mười lăm vạn thôi, nếu thiếu thì vay thêm.”
Bà cụ Lộc thấy Lộc Mãn Ý xem hợp đồng mà gật đầu lia lịa, không nhịn được trợn mắt lên: “Vay mười lăm vạn đồng bạc mà còn bảo là non gan à?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Chẳng phải là không còn đường nào khác sao? Đồ ông ngoại anh Minh Sâm để lại toàn là đồ cổ, vàng thỏi, đúng như lời các vị trưởng bối nói, đều là những kỷ vật quý giá. Vả lại, mấy thứ như đồ cổ càng để lâu càng thêm phần đáng giá, mà giờ bán đi thì quá thiệt thòi.”
“May mà cháu biết có thể vay ngân hàng, nên cháu bèn tính vay trước mười lăm vạn làm vốn ban đầu.”