Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 233: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nghe thấy hiện giờ Tô Nhuyễn đang mang khoản nợ mười mấy vạn đồng bạc, người nhà họ Lộc đều trở nên cảnh giác. Chú ba Lộc Mãn Ý hỏi: “Rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì?”

Tô Nhuyễn cười đáp: “Chẳng phải cháu nghe nói cô út đã được về nhà nên tới hỏi thăm sao? Cô út giờ không còn công ăn việc làm, đúng lúc công trình kia của cháu đang thiếu người, hay cô út sang giúp cháu một tay nhé?”

“Có phải Dượng làm ở xưởng thủy tinh cũng có vẻ không được thuận lợi cho lắm thì phải? Dượng cũng sang giúp cháu luôn đi ạ.”

“Mọi người yên tâm, tuy rằng bây giờ cháu chưa có ngay tiền lương để trả, nhưng cháu đã hỏi thăm rồi. Bao thầu công trình khó nhất là khoản vốn ban đầu, có tiền rồi thì làm đâu cũng có tiền lời. Đợi sang năm kết toán công trình xong, kiếm được tiền rồi cháu chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với mọi người đâu.”

Người nhà họ Lộc trong lòng đều khinh bỉ. Bọn họ biết ngay mà, sao tự dưng Tô Nhuyễn lại tử tế tìm đến bọn họ như vậy, hóa ra là muốn bọn họ đi làm không công.

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, thản nhiên sắp xếp công việc cho bọn họ: “Cô út, cháu thấy cô vẫn còn trẻ lắm, làm việc nặng nhọc chắc là chẳng hề hấn gì. Cháu sẽ trả cô mức lương bằng đàn ông con trai!”

“Sức khỏe của bà nội cũng rất tốt mà, ra công trường nấu cơm phục vụ công nhân gì đó, mỗi tháng cháu trả bà một ngàn đồng bạc, được không ạ?”

Cô tỏ vẻ rộng rãi mà nói: “Dù sao bà là bà nội cháu, bọn họ cũng không dám nói gì đâu.”

Lời lẽ này nghe hệt như chiêu trò của đám lừa đảo chuyên nghiệp.

Có điều… Lộc Thải Hà nheo mắt lại, nếu không phải là tiền của nhà họ Lộc, chuyện này cũng chẳng có gì là không thể. Cứ lỗ sạch vốn mới hả hê chứ!

Đôi mắt bà ta đảo lia lịa: “Được, mày trả tao tiền lương bằng lương thợ chính, chúng ta ký hợp đồng.”

“Ôi chao, cô cháu mình đều là người trong nhà, ký tá hợp đồng làm gì cho phiền hà.” Tô Nhuyễn nói: “Đây là việc nội bộ giữa cô cháu mình, nếu ký hợp đồng, người ngoài sẽ dị nghị cháu làm xáo trộn thị trường, còn có các cậu bên ngoại cháu nữa, nếu ai cháu cũng trả một ngàn, chỉ riêng tiền lương cho thân thích đã hơn mười vạn rồi, như vậy sao được chứ.”

Lộc Mãn Cát mỉa mai: “Nói tới nói lui, chẳng phải cô muốn mọi người làm không công cho cô sao?”

“Không hề.”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Nếu mọi người chưa yên lòng, cháu có thể viết giấy nợ đàng hoàng. Dù là thân thiết ruột rà, cũng phải tính toán rõ ràng cho dễ ăn nói, đúng không ạ?”

Không ai trong nhà họ Lộc tin cô sẽ đưa tiền cho bọn họ.

Quả nhiên, ngay sau đó, họ đã trông thấy cô quay đầu, mỉm cười nói với anh Long: “Thấy rồi chứ, quan hệ giữa tôi với ông bà nội, các chú các bác đều hết sức tốt đẹp.”

“Dù công trình có lỡ lỗ vốn, họ đều có thể đứng ra gánh vác thay tôi.”

Sắc mặt những người nhà họ Lộc lập tức biến sắc, ông cụ Lộc hỏi: “Gánh vác thay cái gì?”

“Ôi, mọi người đừng quá căng thẳng.” Tô Nhuyễn cười nói: “Không phải lần này cũng là lần đầu cháu nhận thầu công trình sao, tuy rằng cháu biết công trình thầu lúc nào cũng hái ra tiền, nhưng cũng từng nghe nói có những trường hợp bị người khác quấy nhiễu, thua lỗ trắng tay cả vốn liếng.”

“Ngay trong tỉnh mình thôi, cái con đường phía đông kia kìa, cháu nghe nói nhà thầu cãi vã với bên nhà vợ, tranh nhau giành quyền điều hành, đòi chia chác tiền bạc, dứt khoát không cho là bỏ ngang, hậm hực nói kiểu “tao không làm được thì mày cũng đừng hòng mà làm ”, rốt cuộc công trình ấy lỗ trắng vốn.”

Người nhà họ Lộc không khỏi liếc nhau, cảm giác hình như Tô Nhuyễn đã đoán ra ý đồ của bọn họ.

Sau đó Tô Nhuyễn lại nói tiếp: “Kết quả đợi khi bồi thường, người hai nhà lại đùn đẩy, né tránh trách nhiệm, chẳng ai chịu nhận. Ông chủ kia cũng vay tiền ngân hàng, cuối cùng ngân hàng tịch biên sạch sành sanh nhà cửa tài sản của họ, ép ông ta suýt chút nữa thì nhảy lầu tự sát.”

“Cho nên cháu phải tính toán trước lỡ như công trình thua lỗ thì phải làm sao. Căn nhà mới tinh của cháu, sao có thể để ngân hàng niêm phong mất được.”

Ông cụ Lộc nhíu mày: “Thì sao?”

“Vậy nên cháu đã tính toán đường lui, tiền ngân hàng thì không thể chây ỳ, cháu định đến lúc đó sẽ vay tiền của ông chủ Đỗ để trả ngân hàng trước.”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Ông chủ Đỗ này, hẳn ông nội và bác gái đều biết tiếng cả. Dù ông ấy cho vay lãi suất có phần cắt cổ, nhưng lại chẳng cần xem xét dự án gì rườm rà như ngân hàng, ông ấy chỉ nhìn vào tài sản, vào gia thế của người vay mà thôi. Chỉ cần có năng lực trả nợ, kiểu gì cũng vay được tiền.”

Sau đó cô tiếp tục giới thiệu với anh Long: “Đây là bác trai tôi, đang làm chủ nhiệm phòng mua sắm ở xưởng thép Đông Cương, công việc béo bở biết chừng nào, anh cứ nhìn căn nhà này của bác ấy thì rõ.”

“Còn đây là chú Ba tôi, đang làm thư ký cho lãnh đạo trong chính ủy thành phố, cũng được đơn vị phân cho căn nhà khang trang, chẳng hề kém cạnh căn nhà này chút nào.”

“Đây là cô út nhà tôi, chồng cô út là công nhân xưởng thủy tinh, tuy rằng bây giờ thu nhập không cao, nhưng nếu bọn họ tới chỗ tôi làm việc, tiền lương tôi trả cao hơn, hai người cộng lại, một năm kiếm ít nhất cũng phải hai, ba vạn.”

“Chỉ riêng ba vị này thôi, góp đủ hai mươi vạn cũng nhẹ nhàng như không vậy.”

Đến lúc này Lộc Thải Hà mới giật mình hiểu ra: “Quả nhiên không sai mà, đột nhiên lại tốt bụng cho chúng tao tiền như vậy, hóa ra không phải là chuyện không trả lương, mà là vay mượn, vay tiền còn cần bọn tao gánh nợ thay.”

“Mày muốn nuôi heo để vỗ béo mà làm thịt à? Mày vay tiền, dựa vào cớ gì bắt chúng tao trả giúp mày?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 233: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (3)