Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 234: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (4)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ánh mắt Tô Nhuyễn lướt qua từng người nhà họ Lộc, thản nhiên nói: “Dựa vào việc cháu là cháu dâu nhà họ Lộc, và có tên trong sổ hộ khẩu của nhà họ Lộc.”

“Nếu không thì dựa vào đâu cháu lại trả cho mọi người mức lương cao như vậy? Chẳng phải đều vì chúng ta là thân thích hay sao? Lẽ nào khi cháu có tiền thì mọi người xum xoe, đến lúc cháu hết tiền lại khoanh tay đứng nhìn ư? Ở chỗ cháu Tô Nhuyễn đây, không có cái lẽ đời như vậy đâu.”

“Hơn nữa, về phần nhà mẹ cháu, mọi người cũng biết rồi đấy, thân thích đúng là nhiều thật, nhưng có tiền nhất cũng chỉ có nhà mẹ cháu mà thôi, một năm hai người có thể tiết kiệm được năm sáu ngàn đã là không tệ rồi, còn các cậu các dì thì khỏi phải nói. Dù có bóp nặn đến chết, họ cũng chẳng kham nổi hai mươi vạn đâu.”

“Nếu ông chủ Đỗ muốn đòi tiền, đương nhiên đòi nhà họ Lộc sẽ hiệu quả hơn nhiều rồi.”

Chẳng trách từ khi bước vào phòng, ánh mắt anh Long kia đã quét một lượt khắp căn phòng, như muốn xuyên thấu vạn vật, hóa ra là đang đánh giá giá trị căn nhà này.

Đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, Tô Nhuyễn nói với anh Long: “À, ngoài căn phòng đơn vị phân phối cho ra, tất cả tài sản khác của nhà họ Lộc đều nằm dưới danh nghĩa ông nội tôi, nói không chừng chỉ cần tìm một mình ông nội là đủ để đòi nợ rồi đấy.”

Ông cụ Lộc giận dữ quát: “Tô Nhuyễn, cô đừng có quá quắt!”

Tô Nhuyễn trấn an: “Ngài xem ngài kìa, sao mà phải hốt hoảng thế? Cháu chỉ là đang liệu trước những tình huống tệ nhất có thể ập đến mà thôi.”

“Chỉ cần công trình không thua lỗ, đương nhiên sẽ chẳng có chuyện này rồi. Hay là…” Cô cười tủm tỉm đảo mắt qua người nhà họ Lộc, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: “Các vị trưởng bối đã đoan chắc cháu sẽ lỗ vốn?”

Sắc mặt Lộc Thải Hà chợt thay đổi, những người khác đều ngậm miệng không dám nói thêm lời nào.

Tô Nhuyễn lại mỉm cười: “Không sao cả, cho dù có thua lỗ thật, để mau chóng trả nợ, cháu sẽ tích cực đi vay mượn. Vay ngân hàng không được thì cháu sẽ tìm đến ông chủ Đỗ. Cháu cảm thấy với tài sản của nhà họ Lộc chúng ta, chắc chắn có thể gánh vác được cho đến khi cháu kiếm ra tiền. Rồi lúc đó, cháu sẽ đích thân chuộc lại nhà cửa cho ông bà nội, cùng các chú các bác.”

Lộc Thải Hà cả giận mắng: “Mày đang hăm dọa chúng tao đấy à!”

Tô Nhuyễn cười đáp: “Cô út nói gì vậy, cháu đang tính sổ rõ ràng với mọi người đây thôi mà. Không phải mọi người đều vô cùng quan tâm đến tiền nong của cháu sao, vậy thì để cháu nói rõ ràng cho mọi người hay.”

Lộc Mãn Ý lạnh lùng nói: “Nếu mày làm không tốt, cuối cùng vất vả lắm mới hòa vốn, không bị thua lỗ, thì không cần phải vay mượn nữa, đúng không?”

Hai mắt Lộc Thải Hà sáng lên, đúng vậy, bà ta không phá rối quá mức nữa không phải được rồi sao, để Tô Nhuyễn có thể trả hết khoản vay, nhưng đừng mong có lãi.

Tô Nhuyễn cười nói: “Vẫn phải vay chứ, công trình thì nhiều như vậy, lần này không kiếm được tiền thì lại nhận thêm công trình khác.”

Cô đảo mắt qua người nhà họ Lộc: “Coi như lần này cháu lấy kinh nghiệm, lần tới chắc chắn sẽ có thể kiếm về bạc triệu.”

“Dù sao tài sản của nhà họ Lộc cũng đủ để cháu bao thầu vài ba công trình. Những thứ đó đều là công lao xương m.á.u của bố chồng cháu mà có, cháu sử dụng cũng chẳng có gì là sai quấy.”

Mấy lời này đã chặn đứng mọi đường lui của nhà họ Lộc, mặt Lộc Thải Hà đen sạm lại: “Tô Nhuyễn, mày đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Về pháp luật, chúng tao không hề có nghĩa vụ phải gánh nợ thay mày. Chẳng lẽ mày dám sai bọn xã hội đen đến đuổi chúng tao ra khỏi nhà chắc? Làm như vậy là phạm pháp đấy nhé!”

Tô Nhuyễn kinh ngạc nhìn bà ta: “Ô kìa, cô út cũng đã biết đến pháp luật rồi sao? Đúng là một lần ngã một lần khôn, đi một chuyến bóc lịch cũng ra dáng người hiểu chuyện hẳn, thật đáng chúc mừng.”

Lộc Thải Hà giận đến mức hai tay run lên: “Mày!”

Tô Nhuyễn lại cười tủm tỉm nói: “Về pháp luật, đúng là mọi người không có nghĩa vụ trả nợ thay vợ chồng cháu, nhưng chỗ ông chủ Đỗ không phải Ngân hàng Nhà nước, cũng chẳng phải tòa án; ông ấy chỉ cần tiền, còn luật pháp thì... ông ấy mặc kệ.”

“Có điều mọi người cứ yên tâm, ông chủ Đỗ là người cho vay ' có tiếng' trong dân gian, thủ đoạn đòi nợ đều 'chuẩn mực', 'hợp tình hợp lý' theo cách của ông ấy.”

Cô nhìn người nhà họ Lộc, cười khẩy nói: “Cái màn kịch ép người khác trả tiền này, chắc hẳn mọi người đều rất quen thuộc rồi nhỉ?”

“Ví dụ như kéo đến trường học, hay đến đơn vị làm việc mà chặn mặt đòi nợ. Mấy anh họ chị họ cháu đều có công ăn việc làm đàng hoàng cả, phải không? Nhà họ Lộc cũng chẳng có mấy mống, kiểu gì cũng chặn được hết thôi.”

“Còn ông bà nội nữa…”

Tô Nhuyễn búng ngón tay cái "tách" một tiếng, nói: “Cháu nghe anh Long kể, đám đàn em bên đó thích nhất cái kiểu kéo đến nhà giục giã nợ nần. Chẳng phải dầm mưa dãi nắng gì sất, cứ tha hồ ngồi ỳ ra canh chừng ngay trong nhà, muốn coi ti vi đen trắng thì coi, muốn đánh tú lơ khơ thì cứ việc chơi. Hơn nữa, bình thường trong nhà chủ nợ có gì thì bọn họ cứ thế mà ăn, chẳng cần chủ nhà phải nấu nướng phục vụ gì, đều tự mình kiếm rượu ngon, t.h.u.ố.c lá hạng sang mà tống vào người hưởng thụ.”

“Chẳng qua là bọn họ có hơi bỗ bã, luộm thuộm một chút thôi. Mà này, vì phòng ngừa chủ nợ chạy trốn gì đó, bọn họ không dám thoải mái đi vệ sinh cho tử tế đâu, bình thường đều giải quyết 'tại trận' ngay trong nhà. Tốt nhất là nhà chủ nợ nên chuẩn bị thêm dăm ba bộ bát đũa mới, cứ mỗi lần ăn cơm thì dùng đồ mới toanh sẽ không thành vấn đề gì.”

Nghe xong những lời này, sắc mặt người nhà họ Lộc càng thêm đen sạm, tựa như lời Lộc Mãn Ý đã nói với Lộc Thải Hà trước đó, không đánh không mắng, cảnh sát cũng đành bó tay trước thói vô lại kiểu ấy.

Đến lúc này, cái "công trình" mà Tô Nhuyễn nhắc đến căn bản không còn là lời uy h.i.ế.p đơn thuần của cô nữa, mà ngược lại đã trở thành nhược điểm trí mạng của nhà họ Lộc. Bọn họ không những không thể tới quấy phá Tô Nhuyễn, mà còn phải tự tay bảo vệ Lộc Minh Sâm và cuộc sống của vợ chồng cô, đảm bảo nó kiếm ra tiền cho họ.

Mục đích cô tới chuyến này chính là cảnh cáo bọn họ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 234: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (4)