Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 235: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (5)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Người nhà họ Lộc đều tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chẳng có cách nào phản kháng. Nhìn bản hợp đồng vay tiền trước mắt, lại nghĩ đến cái kết của Võ Thắng Lợi, bọn họ hoàn toàn tin tưởng Tô Nhuyễn có thể thực sự làm ra những chuyện 'bất nhân bất nghĩa' như cô vừa kể.

“À, đúng rồi.” Tô Nhuyễn nói: “Còn một việc nữa, cháu vay nhiều tiền như vậy, bây giờ nghèo rớt mồng tơi, đến hạt cơm cũng chẳng có mà bỏ bụng rồi, muốn vay bác Cả với chú Ba chút tiền tiêu.”

Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý đều bị thái độ vô liêm sỉ một cách 'hợp lý' của cô dọa cho ngớ người. Bọn họ đồng thanh: “Mày… mày vừa nói cái gì cơ?”

“Cháu nói là, cháu muốn vay chút tiền.” Tô Nhuyễn thở dài nói: “Hai bác không biết đấy thôi, bây giờ người ngoài chưa ai biết chuyện cháu vay mượn của ông chủ Đỗ, còn tưởng rằng cháu rủng rỉnh bạc vàng, lúc nào cũng kéo đến tìm cháu vay mượn.”

“Hai bác xem, bạn bè thân thích kéo đến cửa vay tiền cháu, cháu lại nói mình không có tiền, có phải bọn họ sẽ cho rằng cháu coi thường họ ra mặt không? Cháu là con dâu mới về, vì cuộc sống sau này, cháu có nên cứ ai tới vay bao nhiêu cũng nên cho vay không?”

Cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc, cười khẩy nói: “Nói ra thì, đây chẳng phải chính là ý định của ông bà nội sao?”

“Vẫn là ông bà nội có kinh nghiệm sống, biết dùng tiền có thể mau chóng xây dựng quan hệ tốt với mọi người. Bây giờ thái độ của mọi người đối với cháu rất thân thiết đó, hàng xóm láng giềng ở chung rất hòa hợp.”

“Yên tâm đi, cháu không vay nhiều đâu, vay năm sáu ngàn đồng là được rồi. Đợi đám bạn bè thân thích kia trả tiền, cháu lập tức gửi trả ông bà nội ngay.”

Như vậy chẳng khác nào tự chuốc thêm nợ vào thân. Ông cụ Lộc nhìn Tô Nhuyễn, phát hiện ra con bé này chẳng phải loại hiền lành chịu thiệt thòi chút nào, tất thảy mánh khóe của bọn họ đều bị cô trả đũa lại chẳng thiếu chi ly nào.

Có điều lúc này còn muốn moi tiền từ bọn họ thì nghe thật nực cười: "Tô Nhuyễn, mày đừng khinh người quá đáng. Lo cho cái công trình của mày cho cẩn thận, đó mới là việc mày nên làm."

Tô Nhuyễn ấm ức: "Ông xem ông nói kìa, cháu dám khinh người chỗ nào cơ chứ? Chẳng lẽ mọi người định nhìn chúng cháu c.h.ế.t đói?"

"Trong nhà đâu có thiếu thốn, cháu đâu dám đòi hỏi nhiều, chỉ dăm ba ngàn là đủ rồi."

Lâm Mỹ Hương mỉa mai: "Nằm mơ giữa ban ngày à, lấy đâu ra tiền!"

Tô Nhuyễn nói: "Sao có thể không có, theo cháu được biết, năm trước trong cuộc thi tuyển chọn thư ký ở đơn vị trực thuộc chú Ba đã gạch tên người có số điểm cao nhất, ngang nhiên nhét người nhà mình vào, rốt cuộc là vì lý do gì nhỉ? À, không đủ chiều cao, thiếu đúng một centimet."

"Lần đó, ngài thu được hai vạn đúng không ạ?"

"Bác trai cũng thế thôi, năm ngoái nhà máy thay đổi thiết bị, chẳng phải bác cũng đút túi hai vạn ba tiền lót tay đó sao?"

Nhìn sắc mặt bọn họ đều thay đổi, Tô Nhuyễn cười nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi, cháu nào dám tố cáo."

"Nếu đã định tố cáo, cháu còn mặt mũi nào mà mở miệng vay tiền cơ chứ?"

"Mỗi người cứ cho cháu vay ba ngàn là được, nếu hôm nay hai người không mang theo chừng ấy tiền mặt, thì ngày mai cháu xin phép nghỉ một buổi, ghé qua đơn vị của hai người mà lấy cũng được."

"Hay để anh Long đi cùng cháu một chuyến cũng chẳng sao."

Cô vui đùa không chút để ý: "Nếu cháu không có tiền, mọi người cũng đừng tiêu tiền, người một nhà chẳng phải nên đồng cam cộng khổ với nhau đó sao?"

Tất cả đều là những mưu tính mà nhà họ Lộc vừa bàn bạc để đối phó với cô, nếu không phải chính mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn từ ngoài bước vào, bọn họ đều nghi ngờ có phải cô âm thầm trốn trong góc nhà nào đó, nghe lén chuyện bọn họ.

Mà bây giờ, người phải chịu cảnh khó xử lúc này lại chính là bọn họ.

Cuối cùng Tô Nhuyễn mượn được sáu ngàn, thấy vậy là mỹ mãn, liền đứng dậy định cáo từ.

Vân Chi

Người nhà họ Lộc đứng đằng sau, mặt mày đen sạm, nhìn cô sải từng bước, hận không thể vung chân đá văng cô ra ngoài.

Nào ngờ đi tới cửa, đột nhiên Tô Nhuyễn quay đầu lại, nói với Lộc Mãn Ý: "À, phải rồi, chú Ba, cháu còn có chuyện đứng đắn muốn nói với chú."

Lộc Mãn Ý nhíu chặt mày: "Còn chuyện gì?"

Tô Nhuyễn cười đầy ẩn ý: "Yên tâm đi, sẽ không tố cáo chú. Công trình của cháu còn phải trông cậy chú Ba che chở, bảo vệ mà, hôm nào cháu sẽ ghé qua tìm chú sau."

Cuối cùng cô phe phẩy sấp tiền trên tay, vui sướng cười nói với vợ chồng ông cụ Lộc: "Tạm biệt ông bà nội, sau này cháu sẽ thường xuyên ghé chơi."

Hai vợ chồng già đen mặt, đóng sầm cửa lại.

Tô Nhuyễn dừng chân một lát, quả nhiên nghe được tiếng khóc lóc om sòm của Lộc Thải Hà ở bên trong: "Không được, hai người cũng phải cho em vay tiền! Bằng không em cũng mò đến đơn vị hai người mà vay cho bằng được."

Khóe miệng Tô Nhuyễn khẽ cong lên, như vậy mới đúng, bọn họ thích gây chuyện đấu đá nhau, vậy thì cứ đóng cửa lại mà tự đấu đá nhau cho bõ ghét.

Cô cầm sáu ngàn đồng trong tay, phấn khởi muốn sẻ chia tin vui này với Lộc Minh Sâm, lại nhớ ra sáng nay Lộc Minh Sâm đã lên thành phố Yến thi nghiên cứu sinh vòng hai rồi. Nhìn căn nhà đột nhiên trống rỗng, Tô Nhuyễn thở dài một tiếng, hình như trong lòng có chút trống vắng không yên…

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 235: Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch hết đường (5)