Tạm thời giải quyết xong mớ bòng bong với nhà họ Lộc, Tô Nhuyễn trút được nỗi lo sau này, bắt đầu chuyên tâm vào ôn tập.
Về phần Lộc Minh Sâm, sau khi thuận lợi vượt qua vòng thi thứ hai, trước khi trình báo Chính ủy Vương ở quân khu, anh trầm ngâm giây lát, quyết định đến bệnh viện kiểm tra tổng thể một lượt. Anh thực lòng không muốn cứ phải chống nạng mãi như vậy.
Bác sĩ Trần, đàn anh của bác sĩ Tống và cũng là vị bác sĩ chính điều trị cho anh từ ban đầu, vẫn là người phụ trách chính tại bệnh viện quân khu.
Sau khi kiểm tra xong, ông vui vẻ nói: “Xem ra trong phương diện này, đàn em của tôi quả thực đã giỏi hơn tôi nhiều. Tình hình hồi phục rất tốt, dựa theo tiến triển hiện tại, dù chưa thể chạy nhảy được ngay, nhưng khoảng ba tháng nữa là có thể đi đứng bình thường trở lại rồi.”
“Cảm ơn.” Lộc Minh Sâm vừa chống tay ngồi dậy khỏi giường bệnh thì cánh cửa phòng khám chợt hé mở, Bùi Trí Minh thò đầu vào, reo lên đầy mừng rỡ: “Quả nhiên là Đại ca!”
Ngay lập tức, thêm hai cái đầu khác lại nhấp nhổm thấp cao.
Bác sĩ Trần cười khổ: “Mấy cậu muốn vào thì đường hoàng mà vào, không vào thì đứng ngoài chờ!”
Nghe vậy, Bùi Trí Minh, Hoàng Hải Uy cùng một chàng lính trẻ da ngăm đen vội vàng đẩy cửa bước vào.
Lộc Minh Sâm liếc qua cánh tay quấn băng trắng của Bùi Trí Minh, giả vờ lơ đễnh hỏi: “ Tôi nhớ cậu là người đứng đầu cuộc thi võ thuật trong đoàn ta phải không nhỉ?”
Bùi Trí Minh lập tức chột dạ, vội vã biện minh: “Còn chẳng phải tại cái thằng nhóc Lục Thần Minh của đoàn 83 kia sao, cái tên đó dám chơi bẩn!”
Lộc Minh Sâm nheo mắt, chậm rãi nói: “Đã cá cược thì phải chịu.”
“Không không không, em đâu có thua.” Bùi Trí Minh vội vàng phân trần: “Hắn ta còn thê thảm hơn em nhiều.” Anh ta nói quá lên, như thể đối phương bị thương rất nặng.
Khi ánh mắt Lộc Minh Sâm vừa thoáng lộ vẻ hài lòng, lại nghe Hoàng Hải Uy đứng cạnh bổ sung: “Phải đó, Lục Thần Minh bị trật khớp chân.”
Lộc Minh Sâm đăm chiêu nhìn bọn họ, trong lòng thầm tính sẽ phải nói chuyện với phó đoàn trưởng về việc huấn luyện đám lính trẻ này.
“Đại ca, anh nghe em nói này, trật khớp chân chính là sự trả đũa cay độc nhất đối với hắn ta!” Bùi Trí Minh giải thích: “Hắn ta chẳng phải cái gì cũng muốn so bì với anh sao?”
“Anh không biết đâu, vừa nghe tin anh kết hôn, tên đó cứ tìm cớ chạy đến bệnh viện, vết thương nhỏ như móng tay cũng phải ghé bệnh viện. Rõ ràng là để ý mấy cô y tá ở đây, cũng muốn tìm vợ rồi đó.”
Nói tới đây, anh ta nở nụ cười hả hê: “Anh thử nghĩ xem, cái chân tập tễnh đó của hắn ta vừa khập khiễng lê ra, các cô y tá xung quanh ai nấy cũng nhăn mặt, làm sao mà họ thèm để mắt đến hắn ta? Thế nên hắn ta đừng hòng tìm được người yêu ở cái chỗ này.”
Dứt lời, anh ta lại tặc lưỡi cảm thán: “Không như em đây, đôi bàn tay ngọc ngà vừa nhỏ nhắn lại dài, lúc cô em y tá băng bó cho em còn xót xa lắm đó.”
Chàng lính trẻ Hách Đản da ngăm đen xen vào: “Thôi đi cha, còn bày đặt tay ngọc nữa! Vết thương trên mặt tôi mới hay ho đây này, lúc khử trùng, cô em y tá cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mặt đỏ bừng lên vì ngượng.”
Bùi Trí Minh mắng: “Mẹ kiếp cậu, cái miệng vết thương nhỏ tí tẹo như vậy, người ta không nhìn cho kỹ thì sợ là còn chẳng tìm thấy. Cậu chắc chắn không phải vì người ta nhìn chăm chú đến mỏi mắt nên mới đỏ mặt đấy thôi?”
Hoàng Hải Uy lắc đầu: “Mấy cậu nên học tập tôi đây này, vết thương của tôi ở lưng, cô em y tá còn tự tay thoa thuốc cho tôi đó…”
Bùi Trí Minh và Hách Đản liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh mắng: “Ghê tởm!”
“Đồ lưu manh!”
“Ngã trầy xước lưng cũng mò tới bệnh viện, không biết ngượng à?”
Nghe đám người này cãi vã, Lộc Minh Sâm thầm nghĩ có lẽ cái mà bọn họ cần huấn luyện chính là cái đầu.
“Mấy cậu …” Lộc Minh Sâm không nén nổi nữa: “Muốn tán tỉnh các cô y tá thì mau cút đi, nếu không lát nữa vết thương sẽ tự đóng miệng mất đấy!”
Kết quả là cả ba người đồng loạt nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ trách móc.
Lộc Minh Sâm liếc nhìn ba người họ: “Có chuyện gì thế?”
Bùi Trí Minh làm ra vẻ đau đớn tột cùng mà nói: “Anh nghĩ chúng em không muốn thế sao? Đang yên đang lành, cô y tá dịu dàng băng bó cho em, thế mà chẳng biết ai đó lại hô vang một tiếng: “Đoàn trưởng Lộc đến!””
Anh ta giơ cánh tay được băng bó lên trước mặt Lộc Minh Sâm: “Anh nghĩ em bị cái thằng nhóc Lục Thần Minh kia đánh bị thương ư? Không phải, là do cô y tá băng bó một cách vội vã, hấp tấp đó.”
“Chỉ vì cô ấy vội vàng muốn chạy tới xem mặt anh!” Bùi Trí Minh làm ra vẻ mặt đau khổ cùng cực: “Vừa nghe tin anh đến bệnh viện, những cô y tá rảnh rỗi đều lập tức nhao nhao chạy đi, bây giờ đang túm tụm đứng chật cứng ngoài cửa kia kìa.”
Hoàng Hải Uy thở dài cảm thán: “Anh cả ơi, anh đã có vợ rồi, vậy mà các cô ấy vẫn cứ u mê như thế, chẳng chịu tỉnh ra gì cả!”
Hách Đán tiếp lời: “Chân cẳng què quặt thế này mà vẫn còn sức hút đến vậy, đợi đến lúc chân anh lành lại, e là chúng em chẳng còn đất sống mất thôi.”
Lộc Minh Sâm chẳng buồn để ý đến mấy gã trời đánh này nữa. Anh vừa cài lại mấy cúc áo, vừa hỏi: “Vậy rốt cuộc các cậu đến tìm tôi làm gì?”
Vân Chi
Bùi Trí Minh đáp lời: “Việc này mà anh còn phải hỏi sao? Y tá ở cái bệnh viện này thì nhiều vô kể, tuy rằng ai nấy cũng chỉ chăm chăm đến ngắm anh, nhưng mà người càng đông thì cơ hội càng lớn chứ sao!”
Hách Đán xoa xoa khuôn mặt đen sạm của mình, nói: “Lỡ có người thích da bánh mật như tôi thì sao?”
Hoàng Hải Uy cười phá lên: “Sao cậu không nói thẳng luôn là lỡ có ai đó mắt có vấn đề thì sao chứ?”
Hách Đán bĩu môi: “ Tôi đây cũng chẳng chê bai gì đâu nhé.”
Thấy bác sĩ Trần đã sắp bật cười đến nơi, Lộc Minh Sâm cảm thấy vô cùng mất thể diện, bèn định bụng lôi ba kẻ ngốc nghếch này đi khuất mắt cho nhanh.
Bùi Trí Minh nhanh nhảu đưa cây nạng sang cho anh: “Làm ơn, anh chịu khó đi cà nhắc một chút đi mà.”
Vừa nói, anh ta vừa láu cá tháo phăng hai cúc áo trên cùng của Lộc Minh Sâm, để lộ lấp ló chiếc xương quai xanh quyến rũ.
Hách Đán gật gù đồng tình: “Thế này trông mới giống một kẻ ngông nghênh, bất cần chứ! Chắc chắn lũ con gái kia sẽ mất hứng ngay.”
Sau đó, anh ta vội vàng cúi xuống, chỉnh trang lại quần áo của mình, cài khuy áo kín mít đến tận cổ, cố gắng dựng lên một dáng vẻ đường hoàng, uy nghiêm, toát ra khí chất chính trực.
Hoàng Hải Uy mở miệng định nói rồi lại thôi. Chẳng lẽ mấy gã này không nhận ra, anh cả thế này lại càng thêm phần cuốn hút sao chứ?
Đáng tiếc là Bùi Trí Minh đã mở cửa, xăm xắn đỡ Lộc Minh Sâm ra ngoài, Hách Đán cũng nhanh chóng giành lấy bên còn lại.
Trong phòng khám, bác sĩ Trần, người có cô con gái đang tuổi cập kê, không khỏi lắc đầu thở dài. Mấy cái đồ ngốc nghếch này, chẳng lẽ không biết rằng, trai đẹp càng có vẻ bất cần, con gái lại càng đổ rầm rầm hay sao?
Chỉ đến khi ra khỏi phòng khám, mấy anh chàng mới chợt nhận ra điều này. Mặc cho bọn họ cố tình đi sát cạnh Lộc Minh Sâm, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng hiên ngang, khí phách, lại còn nặn ra nụ cười quyến rũ nhất có thể, dọc theo đường đi, ánh mắt của các cô y tá vẫn cứ dán chặt lấy Lộc Minh Sâm, không rời nửa bước.
Dẫu cho anh đang chống nạng, áo quần xộc xệch, trên mặt có vết sẹo, cả người toát lên vẻ lười nhác, lại còn chẳng thèm để ý đến ai…
Bùi Trí Minh không kìm được mà làu bàu oán trách: “Ánh mắt của mấy cô gái này thật chẳng hiểu là kiểu gì nữa!”