Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 237: Lộc Minh Sâm cô độc cả đời (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bùi Trí Minh vừa dứt lời, một cô y tá trẻ, hình như mới về đây công tác, đã rụt rè tiến đến trước mặt Lộc Minh Sâm, đưa cho anh một túi nhỏ: “Báo cáo Đoàn trưởng Lộc, đây là kem trị sẹo, có công hiệu tốt lắm đó ạ.”

Nghe thấy cụm từ “kem trị sẹo”, bước chân Lộc Minh Sâm vẫn không hề dừng lại, chỉ đáp lại cụt lủn: “Không cần đâu, cảm ơn cô.” Lọ kem trị sẹo mà cô vợ nhỏ Tô Nhuyễn đưa cho, chật vật lắm anh mới dùng hết được. Cái chính là kem trị sẹo thì anh còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Nhưng cái cô vợ nhỏ ấy cứ dựa vào việc anh nể tình, còn bắt anh thoa đủ thứ kem dưỡng da, kem bôi tay gì đó, cứ như thể anh là phụ nữ vậy.

Cô y tá trẻ nhìn vết sẹo nằm ngay dưới khóe mắt anh, định chạy theo nói thêm mấy lời, nhưng lại bị một cô y tá đứng tuổi hơn một chút, vẫn đang đứng cạnh đó, kéo tay lại: “Đừng đuổi theo nữa, Đoàn trưởng Lộc chắc chắn sẽ không nhận đâu.”

Cô y tá trẻ tuổi, đôi mắt sáng rỡ nhìn theo bóng dáng Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Chị Đan ơi, đoàn trưởng Lộc đây công tác ở quân đoàn nào vậy ạ? Anh ấy đẹp trai quá, đã lập gia đình chưa?”

Chị Đan mỉm cười, đáp: “Đoàn trưởng Lộc đây, chúng ta cứ đứng xa mà ngắm là được rồi, đừng tơ tưởng gì xa xôi.”

“Anh ấy nổi tiếng là người không màng nữ sắc đấy. Cứ nhìn Mễ Duyệt đây này, có đủ xinh đẹp, đủ ưu tú không? Thế mà mạnh dạn theo đuổi ròng rã ba năm trời, vẫn chẳng thấy anh ấy động lòng chút nào. Ấy là còn chưa kể đến cô Kim Linh Nhi, hoa khôi đoàn văn công, rồi cả Bạch Khả Hân, con gái vị thủ trưởng kia, vẫn cứ dòm ngó anh ấy đấy thôi.”

Cô y tá trẻ kinh ngạc thốt lên: “Ưu tú đến thế mà cũng không lọt mắt xanh ư? Thế rốt cuộc anh ấy muốn cưới một người như thế nào đây?”

“Cuối cùng lại rước về một cô gái nhà quê chính hiệu.” Giọng nói ngọt ngào từ phía sau vọng đến, nhưng lại mang ý vị mỉa mai, châm chọc.

Cô y tá quay đầu nhìn lại: “Chị Mễ ơi, anh ấy lập gia đình rồi sao ạ?”

Chị Đan xác nhận: “ Đúng vậy, cưới vợ hồi cuối năm ngoái rồi.”

Mễ Duyệt bĩu môi, nói: “Thế mà chưa đầy mười bữa đã đòi bỏ nhau rồi, chẳng hay lần này anh ấy quay về có phải để làm đơn ly hôn hay không nữa.”

“Ối!” Cô y tá trẻ trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Sao lại vậy ạ? Nếu đã thế thì tại sao anh ấy còn chịu cưới vợ?”

“Chắc là do người nhà sắp đặt cả thôi, nghe nói người con gái nhà quê kia là ở ngay quê nhà họ Lộc.”

“Không ưng ý thì đừng cưới, cưới rồi lại bỏ thế kia, chẳng phải cô gái ấy đáng thương lắm sao?”

“Anh ta là người cứng nhắc như sắt thép, sao mà biết quan tâm người khác có đáng thương hay không.” Mễ Duyệt mỉa mai: “Lộc Minh Sâm cũng chỉ được cái mã ngoài thôi chứ gì!”

Chị Đan nhìn Mễ Duyệt cười tủm tỉm: “Đừng có nói mấy lời hờn dỗi như vậy nữa. Nếu anh ấy thật sự bỏ vợ, em vẫn còn cơ hội đó chứ sao.”

Mễ Duyệt xua xua tay: “Trước kia em chẳng hiểu tại sao mình lại si mê đến thế, giờ nhìn lại mới thấy, người ấy tính tình vừa lạnh nhạt vừa cứng đầu, chẳng biết chiều chuộng ai.”

Cứ như để minh chứng cho lời cô ấy vừa nói, ngay khúc cua đằng trước, một cô y tá bất ngờ vấp chân, ngã nhào về phía Lộc Minh Sâm. Đám người Bùi Trí Minh ai nấy đều theo bản năng vươn tay ra đỡ, chỉ duy nhất Lộc Minh Sâm vẫn không hề dừng bước. Anh chỉ lạnh lùng giơ chiếc nạng của mình lên, chắn ngang không cho cô y tá kia ngã bổ nhào vào người.

Cô y tá trẻ không nén được tiếng cảm thán: “Thế mà vẫn đẹp trai xiêu lòng người!”

Mễ Duyệt:… Thật sự là quá đẹp trai.

“Đẹp trai đâu có mà no bụng được.” Cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Em vừa mới hay tin, nhìn bề ngoài anh ta là đoàn trưởng phong độ lẫm liệt thế thôi, chứ thực ra lại nghèo xơ nghèo xác! Lương lậu trợ cấp chẳng để dư được đồng nào.”

Tin tức này quả thật khiến người ta hết sức kinh ngạc, bởi theo họ biết, đàn ông con trai trong quân đội ai nấy đều tằn tiện được tiền cả.

Chị Đan tỏ vẻ hoài nghi: “Thiệt vậy sao? Chị thấy anh ta nào có hút thuốc, cũng chẳng uống rượu, thì tiêu vào đâu cho hết tiền được chứ?”

“Chỉ là tiêu hoang mà thôi.” Mễ Duyệt nói: “Tiền thưởng và tiền trợ cấp, dù nhiều hay ít, vừa đến tay chưa nóng đã vơi sạch túi. Hễ không phải mời người này người kia đi ăn uống thì lại cho chiến hữu mượn, có bao nhiêu cũng chẳng bao giờ thấy đủ.”

“Sao mà em biết rõ vậy?” Chị Đan tò mò hỏi.

Mễ Duyệt đáp: “Lục Thần Minh kể cho em nghe đấy.”

Chị Đan cười ranh mãnh: “Người đó chẳng phải là kẻ đối đầu không đội trời chung với đoàn trưởng Lộc hay sao? Sao lại kể cho em nghe những chuyện mật thế này, xem ra có gian tình gì rồi đây!”

Mặt Mễ Duyệt đỏ ửng lên: “Chị nói năng linh tinh gì đấy! Chỉ là lúc băng bó vết thương cho anh ta, tiện miệng nói chuyện qua loa thì mới hay được vậy thôi.”

Chị Đan ngẫm nghĩ một lát: “Em nói thế, hình như chị cũng loáng thoáng nghe người ta xì xào rồi. Cái anh đoàn trưởng Lộc đó đúng là coi tiền như rác rưởi, cũng chẳng mặn mà gì với mấy đồng trợ cấp.”

“Nói gì thì nói, cái anh đoàn trưởng Lộc đó cũng chẳng phải là một mối tốt lành gì đâu.” Mễ Duyệt liếc nhìn cô y tá trẻ, không rõ là đang khuyên nhủ đối phương hay tự dặn dò bản thân mình: “Cái loại người như anh ta, chắc chắn sẽ cô độc cả đời. Hai người cứ đợi mà xem!”

Lộc Minh Sâm, người vốn bị mọi người gán cho cái danh "cô độc cả đời", lúc này lại bị mấy anh em vây quanh đòi đãi khách. Hách Đán mở lời: “Hôm anh kết hôn em có nhiệm vụ nên không đến dự được, anh phải bồi thường chúng em một bữa ra trò đó.”

“Nghe nói chị dâu vô cùng xinh đẹp, chúng em còn chưa được mục sở thị dung nhan nữa là.”

Lộc Minh Sâm vỗ vỗ túi áo trống không: “Vậy tôi mời các cậu uống gió Tây Bắc được không?”

Nói rồi, bỗng dưng anh nhớ ra điều gì đó: “Phải rồi, có phải hai hôm nữa là có tiền trợ cấp rồi, đúng không?”

Vừa nghe anh hỏi xong, ba người kia đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Hách Đán lắp bắp: “Lão đại, anh vừa nói gì cơ?”

Bùi Trí Minh tiếp lời: “Lão đại hỏi về tiền trợ cấp á? Phòng tài vụ mà biết chắc cao hứng lắm, tháng nào cũng sẽ phát tiền trợ cấp sớm cho xem.”

Lộc Minh Sâm không nói thêm, lập tức quay người, lên xe: “Về đơn vị!”

Chiếc xe jeep lao nhanh trên đường, Hách Đán vẫn còn thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên: “Quả nhiên kết hôn rồi có khác, lão đại đã biết nghĩ cho gia đình rồi!”

Hoàng Hải Uy nói thêm: “Không phải ai cũng có thể khiến lão đại chúng ta phải bận tâm đâu, chủ yếu là vì chị dâu rất tài cán, đợi cậu gặp rồi sẽ biết.”

Sau đó anh ta hỏi Lộc Minh Sâm: “Lão đại, bao giờ chị dâu tới đây ạ? Em nhất định phải học hỏi kinh nghiệm từ chị ấy.”

Không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên Lộc Minh Sâm bật cười khe khẽ: “Khuyên cậu đừng học theo cô ấy thì hơn.”

“Cô ấy âm thầm đi vay mười lăm vạn tệ, suýt chút nữa bị mẹ mình đánh cho một trận. Cả nhà được phen lo lắng đến xanh mặt.”

“Cái gì?!” Ba người cùng lúc thốt lên, giọng điệu đầy kinh hãi.

Người ta vẫn thường nói nghèo mới đi bộ đội, quả thực tiền trợ cấp của quân nhân không cao chút nào. Khi tiền lương giáo viên là hai ba trăm tệ, thì của họ chỉ bằng một nửa. Đến cấp bậc như Lộc Minh Sâm bây giờ, tiền trợ cấp cũng chưa tới hai trăm. Đối với họ mà nói, mười lăm vạn tệ thực sự là một con số khổng lồ, cả một gia tài!

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của ba người, nhớ tới Tô Nhuyễn to gan lớn mật, Lộc Minh Sâm không nhịn được cười rộ lên.

Nụ cười này khác hẳn nụ cười xã giao thường ngày của anh, đôi mắt phượng từ trước đến nay luôn mang vẻ điềm nhiên, không gì có thể làm lay động, giờ đây lại sáng bừng đầy sức sống, khóe miệng cong cong tràn ngập ý cười.

Ba người kia đều ngẩn ngơ. Hoàng Hải Uy liền "lên lớp" ngay tại chỗ: “Nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh của tình yêu!”

“Tam Mao đã từng nói, lòng yêu mến một người không thể che giấu được, dẫu miệng có ngậm chặt thì vẫn sẽ lộ ra qua ánh mắt.”

Lộc Minh Sâm nghe vậy không khỏi sửng sốt, anh nhìn lại biểu cảm của mình qua gương chiếu hậu, chợt trở nên trầm mặc.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 237: Lộc Minh Sâm cô độc cả đời (2)