Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 238: Nguyện vọng của Tô Nhuyễn (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hoàng Hải Uy và Hách Đán cho rằng Lộc Minh Sâm trầm mặc vì ngượng ngùng, ban đầu Bùi Trí Minh cũng nghĩ như vậy, nhưng vì biết rõ câu chuyện thật sự đằng sau cuộc hôn nhân của Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn, anh ta liền khéo léo ngăn hai người kia tiếp tục trêu chọc.

Hai người kia cũng không dám đùa giỡn nữa, bởi vì biểu cảm của Lộc Minh Sâm càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, đặc biệt là sau khi máy nhắn tin trong túi nhận được một tin nhắn, mí mắt anh từ từ cụp xuống.

Những người quen đều hiểu trạng thái này xuất hiện trên người anh có ý nghĩa thế nào, ba người trên xe lập tức ngậm miệng lại.

Đợi tới quân khu, Hoàng Hải Uy và Hách Đán tự giác tìm cớ rời đi, Bùi Trí Minh thì im lặng đi theo sau Lộc Minh Sâm.

Anh ta cho rằng Lộc Minh Sâm sẽ đi thẳng tới văn phòng, nào ngờ anh lại tới phòng tài vụ như thường lệ.

Lộc Minh Sâm nhận tiền trợ cấp xong, bước ra ngoài và đưa tiền cho Bùi Trí Minh: “Cậu gửi số tiền này cho Tô Nhuyễn…”

Bùi Trí Minh nhíu mày: “Lão đại, không phải hôm nay anh báo cáo công tác với chính ủy Vương xong là ngày mai sẽ về nhà sao?”

Không biết Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì, anh lại cất tiền vào túi: “Được rồi.”

Dọc đường, không ít người quen lân la toan bòn rút ít tiền, nhưng đều bị Lộc Minh Sâm lấy cớ “Tiền phải nộp lên cấp trên ” mà khéo léo đuổi đi. Cái tiếng hào phóng như một cậu bé con nít trước đây nay đã không còn, hôm nay anh chẳng bỏ ra một hào nào.

Hành động ấy khiến Bùi Trí Minh thở phào nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù chưa chạm đến bí mật sâu thẳm trong lòng Lộc Minh Sâm, nhưng qua lần cãi vã với chính ủy Vương trước đây, Bùi Trí Minh cũng ít nhiều hiểu ra. Vẻ ngoài phóng khoáng, bất cần của Lộc Minh Sâm thực chất là bởi anh chẳng có chút vướng bận nào trên cõi đời này.

Giờ đây, anh ấy đã biết tích cóp tiền bạc cho Tô Nhuyễn, điều đó ít nhất cũng chứng tỏ anh đã có một mối vướng bận, một sợi dây ràng buộc trên đời.

Đợi Lộc Minh Sâm trở lại văn phòng, Bùi Trí Minh quan sát sắc mặt anh rồi dè dặt mở lời: “Lão đại, anh đang phiền lòng chuyện quan hệ với chị dâu sao?”

Lộc Minh Sâm như không hề nghe thấy, uể oải ngồi phịch xuống ghế, không nói lời nào. Bùi Trí Minh cười cười, tiếp lời: “Quan hệ giữa người với người vốn dĩ có thể thay đổi, không ít cặp đôi yêu nhau cũng đều bắt đầu từ tình bạn đó thôi.”

“Có lẽ trước đây chị dâu chưa để tâm, nhưng anh xem, anh tốt đến vậy cơ mà. Chẳng phải Hoàng Hải Uy từng kể rằng chị dâu rất thích vẻ ngoài tuấn tú và dáng vóc oai vệ của anh sao? Hai người nhất định có thể tiến xa hơn nữa.”

“Là đàn ông, lẽ nào chúng ta lại để con gái nhà người ta phải chủ động trước sao?”

Đuôi mắt Lộc Minh Sâm trĩu nặng.

Bùi Trí Minh:…

Chuyện gì thế này, sao cứ nhắc đến Tô Nhuyễn, tình trạng của Lộc Minh Sâm lại càng trở nên tệ hơn?

Bùi Trí Minh hoàn toàn không nắm bắt được ý tứ của anh, đ.â.m ra không dám nói thêm lời nào bừa bãi nữa.

Nếu như ngày thường, việc Lộc Minh Sâm giữ khoảng cách với mọi người đã là có ý rồi, thì khi tâm trạng không tốt, anh lại càng khép lòng mình lại, đến cả việc đối phó cũng chẳng buồn làm.

Chính ủy Vương từng nói, vào lúc này cứ để anh ấy yên tĩnh một mình là tốt nhất, lỡ nói sai điều gì lại chọc anh nổi giận. Chuyện năm ấy anh một mình đánh gục cả một đám người vẫn còn sờ sờ ra đó.

Nhiều năm qua đi, Tô Nhuyễn chính là ngoại lệ duy nhất. Chỉ cần có cô ấy ở bên, Lộc Minh Sâm luôn có thể nhanh chóng thoát khỏi những cảm xúc u ám trong lòng.

Lần này gặp lại, Bùi Trí Minh cảm nhận rõ ràng Lộc Minh Sâm đã thay đổi, anh ấy đã có thêm sức sống, nhưng giờ đây, sức sống ấy lại như bị một quái thú hung tợn nào đó cắn xé, gặm nhấm từng chút một.

Bùi Trí Minh chợt nghĩ, việc cấp bách nhất lúc này là phải gọi điện thoại cho Tô Nhuyễn ngay lập tức.

Thế nhưng, khi anh ta vừa định bước ra ngoài, giọng nói khàn khàn, lười nhác của Lộc Minh Sâm chợt vang lên: “Đừng gọi cho Tô Nhuyễn. Cô ấy còn hai tháng nữa là thi đại học rồi, đừng quấy rầy cô ấy. Ngày mai tôi sẽ tự mình nói chuyện.”

Nghe anh vẫn còn tính toán cho kế hoạch ngày mai, Bùi Trí Minh mới phần nào yên tâm hơn đôi chút.

Cánh cửa văn phòng đóng sập lại, Lộc Minh Sâm cứ thế nhìn chằm chằm vào bức tường, đôi mắt thẫn thờ. Một lúc rất lâu sau, anh mới cúi người, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, bấm dãy số vừa gửi tin nhắn cho mình.

Một giọng nói khàn khàn vọng đến: “Lão đại.”

Lộc Minh Sâm thờ ơ hỏi: “Hôm nay Lộc Trường Hà có đi khám bệnh không?”

“Vâng.” Đầu dây bên kia đáp: “Ông ấy đi lén lút lắm, bệnh động mạch vành nghiêm trọng hơn trước nhiều rồi, đường kính lòng mạch đã giảm còn 71%. Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật, nhưng em thấy hình như ông ấy không dám để người nhà hay biết.”

Vân Chi.

Lộc Minh Sâm nhếch môi cười, không rõ là anh đang cười nhạt hay trào phúng: “Đương nhiên ông ta không dám rồi. Chuyện chính ông ta từng làm, đương nhiên sẽ sợ người khác học theo mà…”

“Lão đại…” Bên kia dường như cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

“Vậy là ông ta quyết định vẫn điều trị theo cách cũ sao?”

“Hiện tại vẫn chưa có quyết định cuối cùng, có điều em thấy lượng thuốc ông ấy dùng đã tăng liều đáng kể, cũng gắng gượng tập luyện đều đặn. Chỉ là bây giờ ông ta không thể đi bộ quá hai ki-lô-mét, nếu không sẽ rất dễ tái phát bệnh.”

“Ừm, tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi giúp tôi, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Lộc Minh Sâm uể oải tựa lưng vào ghế, anh nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Dù trông như đã ngủ say, nhưng đôi mắt anh chốc chốc lại lay động dưới mí, tố cáo một tâm tư chẳng hề yên ắng.

“Thuốc…” Trên giường, người phụ nữ yếu ớt ngã vật, đôi môi trắng bệch, cố sức vươn tay về phía chiếc hòm gỗ cũ, giọng khẽ khàng thều thào: “Cho tôi … thuốc…”

Nhưng người đứng ngay trước chiếc hòm gỗ, đáng lẽ ra phải lấy thuốc, lại như thể không nghe thấy gì.

Lời lẽ cay nghiệt văng vẳng: “Quả nhiên thứ thuốc thang đều bị người đàn bà này giấu nhẹm đi! Đúng là một đôi sao chổi! Thằng Hai đã cho cô ta nhiều tiền như vậy, mà mỗi tháng phát cho chúng ta vẻn vẹn hai đồng đã oang oang kêu nghèo!”

Lại có tiếng trầm trồ: “Ối chà! Ông xem này, trời ơi, còn có thứ tốt như vậy cơ à …”

……

Gương mặt trắng bệch dần chìm vào cõi vĩnh hằng, đôi mắt không sao nhắm lại được, cứ thế trân trân nhìn anh, chất chứa bao nỗi lo âu và sự không cam lòng đến tột cùng…

Lộc Minh Sâm choàng tỉnh mở mắt. Bên ngoài đã tối đen như mực. Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như đã đánh mất cảm giác về thời gian.

Phải rất lâu sau đó, anh mới dần tỉnh táo trở lại. Anh cúi người, bật chiếc đèn bàn nhỏ. Từ trong ngăn kéo, anh lấy ra một quyển sách y học dày cộp. Chỉ nhìn bề ngoài đã thấy nó sờn cũ vì được lật xem vô số lần. Anh thành thạo lật đến trang mình cần, lặng lẽ đọc thật lâu. Sau đó, Lộc Minh Sâm mới cầm điện thoại lên, gọi ra ngoài.

Có lẽ vì đêm đã quá khuya, đầu dây bên kia mãi không có người nhấc máy. Lộc Minh Sâm kiên nhẫn gọi đi gọi lại, cho đến khi có tiếng người đáp lời.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 238: Nguyện vọng của Tô Nhuyễn (1)