“Alo?” Giọng ông cụ Lộc khàn khàn vọng đến, xen lẫn chút bực dọc vì bị đánh thức giữa đêm khuya: “Ai đấy? Chuyện gì mà gọi giờ này?”
Hiển nhiên, ông ta cho rằng có chuyện gì đó gấp gáp lắm, bởi ở nhà họ Lộc, ông ta luôn muốn kiểm soát mọi thứ, hoặc đúng hơn là phải kiểm soát tất cả.
Lộc Minh Sâm khẽ cười, ngữ điệu ghê rợn: “Lộc Trường Hà, ông có tin vào báo ứng không?”
Ông cụ Lộc giật thót mình, hơi thở trở nên dồn dập: “Cậu là ai? Cậu định làm gì?”
Lộc Minh Sâm bật cười lớn, tiếng cười giữa đêm khuya vừa quỷ dị vừa sởn tóc gáy: “Chắc chắn nó sẽ đến, ông nhất định phải chờ mà xem.”
“Lộc Minh Sâm?” Dường như cuối cùng ông cụ Lộc cũng nhận ra giọng nói của anh: “Mày định làm gì? Rốt cuộc mày định làm gì hả? Có phải mày không muốn tiếp tục ở trong quân đội nữa không?”
Tuy nhiên… Lộc Minh Sâm đã cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, ông cụ Lộc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hoàn toàn không hiển thị dãy số vừa gọi đến. Tim ông ta đập thình thịch, chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng xâm chiếm. Quả nhiên thằng nhóc đó nhớ hết, tất thảy đều nhớ rõ…
Vì lo lắng cho Lộc Minh Sâm, sáng sớm hôm sau Bùi Trí Minh đã đẩy cửa văn phòng bước vào. Đập vào mắt anh ta là Lộc Minh Sâm vẫn ngồi uể oải trên ghế, với tư thế y hệt như hôm qua trước khi anh ta rời đi.
“Lão đại.” Anh ta gọi một tiếng.
Lộc Minh Sâm choàng mở mắt, đuôi mắt anh đỏ ngầu, nhưng ánh nhìn lại vô cùng trong trẻo. Quả nhiên, lại là một đêm thức trắng. Bùi Trí Minh không dám nói thêm lời nào, chỉ cười cười nói: “Lão đại, đi ăn cơm thôi, hôm nay nhà ăn có món sủi cảo hấp đó.”
Sủi cảo hấp? Trong đầu Lộc Minh Sâm vô thức hiện lên dáng vẻ khổ sở khi Tô Nhuyễn ăn sủi cảo ngày nào. Anh không khỏi bật cười, có lẽ bây giờ sủi cảo chính là món ăn mà Tô Nhuyễn ghét cay ghét đắng nhất.
Ngay khi ý nghĩ đó chợt lóe lên, Lộc Minh Sâm bỗng cảm thấy món sủi cảo hấp kia thật sự chẳng còn ngon miệng chút nào.
“Không đi.”
Bùi Trí Minh sửng sốt giây lát, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: “Vậy còn bánh quẩy thì sao, lão đại?”
Bánh quẩy? Nhớ đến món bánh quẩy Tô Nhuyễn đã đích thân làm cho anh trước khi lên đường, Lộc Minh Sâm liền đứng dậy: “Bánh quẩy à, được đấy! Bánh quẩy thì phải ăn kèm với trứng gà.”
Bùi Trí Minh nhớ rõ, đây là món mà mọi người nhà họ Lý đều nhất định phải ăn trước khi đi thi, với mong muốn đạt được điểm cao chót vót. Chắc hẳn lần này, khi Lão đại đi thi vòng hai, anh ấy cũng sẽ ăn chứ?
Lộc Minh Sâm vẫn ở lại đơn vị. Lần này, anh gọi điện thoại về để thông báo cho Tô Nhuyễn biết.
Khi anh nói với Chính ủy Vương rằng Tô Nhuyễn sắp thi đại học, việc anh về nhà sẽ làm ảnh hưởng đến việc ôn bài của cô, Chính ủy Vương dù không còn cách nào khác để phản bác, nhưng ông cảm nhận rõ rệt rằng Lộc Minh Sâm đã trở lại trạng thái trước khi kết hôn: lạnh lùng, tàn nhẫn và dường như không còn thiết sống.
Dù phải chống nạng, anh vẫn có thể lăn xả, tranh đua cao thấp với đám binh lính trên sân tập như thuở nào. Chút sức sống vừa nhen nhóm được sau khi kết hôn giờ đã hoàn toàn biến mất, anh lại trở thành “Kẻ điên” khiến mọi người vừa kính nể vừa kiêng dè.
Thế nhưng, mỗi tuần anh đều đặn gọi điện thoại cho Tô Nhuyễn một lần. Lại đúng vào thời điểm cô sắp bước vào kỳ thi đại học quan trọng, nên Chính ủy Vương cũng không tiện có những động thái thiếu suy nghĩ nào.
Tô Nhuyễn quả thực không nhận ra bất kỳ điều bất thường nào. Ban đầu, cô có chút hoài nghi khi Lộc Minh Sâm đột nhiên không trở về nhà. Nhưng khi anh gọi điện, giọng điệu vẫn hoàn toàn bình thường, thậm chí còn pha trò kể cho cô nghe những câu chuyện phiếm về mình, như việc các cô y tá trong bệnh viện cho rằng anh sẽ độc thân cả đời, khiến Tô Nhuyễn bật cười không ngớt.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi lẽ những người nhà họ Lộc có khả năng chọc giận Lộc Minh Sâm bây giờ đều đang phải thu mình, cẩn trọng giữ kẽ.
Những người khác lại càng không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó, bởi vì cô đã vay ngân hàng mười lăm vạn tệ, khiến công trình mà Ngôn Thiếu Dục nhận thầu giờ đây đã trở thành chuyện chung của cả nhà.
Trước kia ở thôn Lý, cô là cháu gái cưng được cả nhà nâng niu, nhưng bây giờ, bỗng chốc cô biến thành người mang trên vai một gánh nợ lớn. Các cậu, các anh chị đều lo lắng, sốt ruột thay cho cô.
Giờ đây, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho không còn băn khoăn về việc Ngôn Thiếu Dục nên nhận khoán công trình hay theo sự phân công của nhà trường về đơn vị làm việc nữa, mà thay vào đó, họ ngày ngày đốc thúc anh phải quản lý công trình thật tốt.
Vân Chi
Dù sao cũng đã vay tới mười lăm vạn tệ rồi. Dựa theo mức lương hiện tại, dù Ngôn Thiếu Dục có đi làm từng bước, không ăn không uống trong hai mươi năm cũng không thể kiếm đủ để trả nợ.
Các vị trí nhân viên kỹ thuật, thủ quỹ, kế toán trong công trình đều do Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho vận dụng hết mọi mối quan hệ của mình, hỏi thăm khắp nơi để mời những người đáng tin cậy, giàu kinh nghiệm đến làm. Còn về khâu quản lý, một mình Cậu Ba đã đủ sức gánh vác bằng vài người rồi.
Ngay cả việc nấu cơm ở công trường cũng được hai chị họ của cô đảm nhận, vừa để đảm bảo công nhân được ăn no đủ, lại vừa tiết kiệm được tiền bạc. Bất cứ ai làm việc không tốt còn bị điểm danh ngay trên mâm cơm, khiến chẳng ai dám lười biếng một chút nào.
Các anh họ của cô cũng thường xuyên ghé qua, hễ rảnh rỗi là có mặt ở công trường. Dù làm một ngày hay nửa ngày, họ đều nhất quyết không lấy tiền công, chỉ với mong mỏi công trình có thể kiếm được lợi nhuận, giúp Tô Nhuyễn mau chóng thanh toán hết món nợ.
Tô Nhuyễn hồi tưởng lại thời điểm nhà họ Lộc suy tàn ở kiếp trước, sau đó cô đã trao những điểm yếu của Lộc Mãn Ý cho Ngôn Thiếu Dục. Sau khi đã tạo đủ áp lực cần thiết, cô hoàn toàn yên tâm buông xuôi,
Tô Nhuyễn hoàn toàn yên tâm giao phó mọi việc, bắt đầu chuyên tâm dốc sức vào việc ôn tập.
Việc đỗ vào đại học chính là điều cô muốn thực hiện đầu tiên trong kiếp này, đương nhiên cô sẽ dốc toàn bộ sức lực để ứng phó.
Thời gian bận rộn cứ thế trôi đi vội vã, gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến đêm trước ngày Tô Nhuyễn bước vào kỳ thi đại học quan trọng.
Lý Nhược Lan đã dọn hẳn qua đây để sống cùng cô, chăm sóc từng bữa ăn để cô cân bằng dinh dưỡng, tỉ mẩn phê chữa các bài thi, và giám sát cả việc học tập lẫn nghỉ ngơi của cô. So với cuộc sống như địa ngục ở nhà họ Tô năm trước, năm nay được cả nhà cưng chiều hết mực, chẳng khác nào đang sống trên thiên đường.
Cho dù mới năm giờ sáng đã bị Lý Nhược Lan đắp khăn ướt lạnh lên mặt để đánh thức, cô vẫn cảm thấy vô cùng phấn khởi. Năm nay, cô cũng được làm “Quốc bảo” một lần ra trò!
Lộc Minh Sâm cũng gọi điện thoại về: “Ôn tập đến đâu rồi? Thật ngại quá, anh chẳng thể về nhà với em được.”
“Vâng, em hiểu mà, quà và tiền anh gửi về, em đã nhận được cả rồi, thích lắm.” Tô Nhuyễn cười nói: “Mai anh nhớ ăn bánh quẩy chiên trứng gà nhé, coi như cổ vũ tinh thần cho em, biết đâu chừng lại giúp em tăng thêm mười điểm đó.”
Lộc Minh Sâm bật cười: “Vậy thì anh sẽ ăn hộ em cả trăm suất.”
Tô Nhuyễn cũng cười: “Thôi thôi, giữa anh và điểm số, em vẫn chọn anh trước.”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, đột nhiên hỏi: “Đã nghĩ ra sẽ đăng ký chuyên ngành nào chưa? Sau này em muốn làm nghề gì?”
Tô Nhuyễn kinh ngạc, vậy mà Lộc Minh Sâm cũng tò mò muốn biết kế hoạch tương lai của cô. Phải chăng điều này thể hiện những trăn trở trong lòng anh đã vơi bớt nhiều, và anh cũng đã bắt đầu suy tính cho tương lai của hai ta rồi chăng?
Điều này khiến cô có chút vui mừng: “Nguyện vọng của em là có một cuộc sống thảnh thơi tự do, không vướng bận.”
“Em muốn thi đỗ đại học, rồi học tiếp lên nghiên cứu sinh, tiến sĩ, sau này trở thành một giáo sư đại học.”
Đây là công việc mà kiếp trước cô hằng ao ước.
Khi ấy, cửa hàng quần áo của cô nằm gần Đại học Đông Lâm. Mỗi bận thấy lòng trĩu nặng, cô lại ngắm nhìn những vị giáo sư qua lại trên đường. Họ không cần phải chấm công đúng giờ, có kỳ nghỉ đông, kỳ nghỉ hè dài, được tự do làm những điều mình yêu thích. Dẫu chỉ đạp chiếc xe đạp cà tàng, họ vẫn được người đời kính trọng hơn cả những thương nhân đi ô tô đời mới.
Chỉ là sau này cuộc sống của cô khó khăn hơn, gần như mỗi ngày đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, ngay cả việc mơ mộng hão huyền cũng trở thành xa xỉ. Cuối cùng, mới ngoài bốn mươi đã kiệt sức mà ra đi.
Cho nên đời này, cô chỉ muốn được ở bên Lý Nhược Lan, ở bên người mình yêu thương, cùng nhau sống một cuộc đời an nhàn, tự tại.
Dù sao có Ngôn Thiếu Dục ở đây, cuộc sống của Lý Nhược Lan và bà ngoại chắc chắn sẽ không còn phải lo lắng gì nữa, còn cô thì sao?
“Có tiền từ cổ phiếu và tiền từ công trình lần này, về sau em sẽ đầu tư nho nhỏ, cuộc sống của hai chúng ta sẽ chẳng còn gì đáng bận tâm.”
Công ty vệ sĩ và xưởng phục vụ quân đội vẫn phải mở, chẳng qua là nhờ có kinh nghiệm từ đời trước, nên đời này cô sẽ không đến nỗi vất vả như vậy.
“Lộc Minh Sâm, anh cứ chờ mà được sống sung túc, đủ đầy cùng em đi nhé!”
Giọng Lộc Minh Sâm rất dịu dàng: “Vậy thì em hãy cố gắng hết sức nhé, anh tin rằng ước mơ của em nhất định sẽ trở thành hiện thực.”