Tô Nhuyễn không biết Má Hoắc đã bắt đầu tính toán đủ điều về mình. Khi trời chập choạng tối, số dây buộc tóc đã bán được hơn nửa.
Cô thu dọn gánh hàng, rồi ghé vào một tiệm may khác mua thêm ít vải vụn và dây chun như hôm qua, sau đó mới cắp nón đi về nhà.
Trong nhà vắng tanh, bà cụ vẫn chưa về, có lẽ đúng là Tô Văn Sơn đã đi thị sát cùng cấp trên nên không có mặt ở nhà.
Như thế càng tiện cho Tô Nhuyễn, cô liền đem tất cả tiền kiếm được hôm nay ra đếm thử.
Tổng cộng bán được hơn một trăm năm mươi chiếc, trong đó đa số là loại hoa văn một màu đơn giản, thu về sáu mươi bảy đồng bạc. Trừ đi chi phí hôm qua và mười bốn đồng mua nguyên liệu hôm nay, số tiền tích cóp của cô đã tăng từ hai mươi mốt đồng bạc lên bảy mươi tư đồng bạc. Số này miễn cưỡng đủ cho cô lên thành phố một chuyến, nhưng tốt nhất vẫn nên kiếm thêm chút nữa thì ổn hơn.
Cô cất gọn số dây buộc tóc còn lại, bắt đầu tỉ mẩn sửa sang mớ vải vụn, muốn nhân lúc bà cụ vắng nhà mà nhanh chóng làm xong hết chỗ nguyên liệu này.
Nếu cô đoán không sai, khả năng ngày mai cô có thể xoay được từ Tô Văn Sơn một khoản kha khá, ngày kia là có thể lên thành phố. Dĩ nhiên làm ra càng nhiều dây buộc tóc càng hay.
Vì lẽ đó, Tô Nhuyễn gắng sức làm thâu đêm suốt sáng, đến tận khi sắc trời tờ mờ sáng cô mới làm xong hết chỗ vải vụn đã mua về.
Hơn nữa, mớ dây buộc tóc lần này còn tinh xảo hơn hôm qua rất nhiều, có cả trang trí dây tua rua, hạt châu, nơ con bướm, hình lá cỏ, đôi môi… vân vân.
Những thứ này đối với cô đều dễ như trở bàn tay, tuy rằng mới bắt đầu làm vẫn hơi chậm một chút, nhưng làm cả một đêm cũng được hơn trăm chiếc. Số dây buộc tóc này cô định mang lên thành phố bán.
Sau đó Tô Nhuyễn bỏ hết số dây buộc tóc mình đã làm được vào trong một chiếc ba lô lớn, rồi mới lên giường ngủ.
Quả nhiên sáng hôm đó bà cụ đã về nhà, thấy Tô Nhuyễn "ngủ nướng", bà cũng phá lệ không gọi cô dậy.
Giữa trưa, sau khi dậy đánh răng rửa mặt, Tô Nhuyễn lại đạp xe ra ngoài như hôm qua, trong lòng thầm nghĩ nếu Tô Văn Sơn xuất hiện chậm chút, chắc hẳn cô có thể bán được gần bằng số lượng ngày hôm qua.
Nếu Tô Nhuyễn biết mẹ Hoắc thầm tính nhẩm mỗi chiếc bán ra cô lãi một hào tiền, một ngày bán được trăm chiếc là một tháng có thể kiếm được ba trăm đồng, khả năng sẽ cười c.h.ế.t mất.
Dây buộc tóc không phải thứ dùng hết giống như đồ ăn thức uống, hôm nay mua một lần ngày mai lại phải mua một lần. Với quan niệm cần kiệm của người thời bấy giờ, một khi đã mua một chiếc dây buộc tóc về, ít nhất cũng phải dùng được một hai năm. Mà người ở huyện Khai Vân này có thể bỏ tiền ra mua dây buộc tóc lại chẳng nhiều nhặn gì.
Mấu chốt là thứ này không có kỹ thuật chế tác gì đặc biệt. Trong niên đại dân chúng còn giữ thói quen cần kiệm, đến cả quần áo cũng phải tự mình mua vải về cắt may này, một chiếc dây buộc tóc cũng chẳng đáng để họ bỏ tiền ra mua.
Cho nên cô đoán mình chỉ bán được vài ngày, tranh thủ lúc mọi người còn thấy mới lạ mà thôi.
Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, hàng nhái đã xuất hiện nhanh đến vậy. Đợi khi cô tới trung tâm bách hóa Phượng Hoàng, vị trí sạp hàng hôm qua của cô đã bị người ta nhanh chân chiếm mất rồi. Một người phụ nữ trạc ngoại ngũ tuần đang tươi cười mời chào khách, cũng có khách ghé lại hỏi mua.
Tô Nhuyễn còn nghe thấy bà ta chỉ bán ba hào một cái, không chỉ nhái theo mẫu của cô, ngay cả chiêu thức về giá cả cũng học đòi.
Cô lắc đầu ngao ngán, vừa nhìn qua đã biết đều là đồ kém chất lượng, chắc chắn sẽ phải chịu thua lỗ.
Tô Nhuyễn hoàn toàn không bực mình, trong chuyện làm ăn buôn bán, gặp phải chuyện này là lẽ thường tình. Cô lại tìm một chỗ khác, trải sạp hàng ra.
Người phụ nữ bên kia nhìn thấy thế mới biết cô chính là cô gái bán dây buộc tóc mà em chồng bà ta nhắc đến, bà ta lập tức cất tiếng rao to: “Dây buộc tóc mẫu mới từ phương Nam đây, ba hào một cái!”
Quầy hàng của hai người cách nhau không xa, mọi người chỉ liếc mắt nhìn qua là sẽ dễ dàng nhận ra dây buộc tóc ở sạp của Tô Nhuyễn tinh xảo và đẹp mắt hơn hẳn.
Dễ thấy, dây buộc tóc ở quầy hàng đối diện được làm từ vải cũ, không chỉ màu sắc đã úa tàn, thậm chí có cái còn phai bạc. Chiếc màu đỏ thêu mẫu đơn kia rõ ràng là cắt từ tấm vỏ chăn cũ đã thịnh hành ở huyện này từ hai mươi năm trước, trông quen mắt vô cùng.
Không lâu sau, đã có người qua quầy hàng của Tô Nhuyễn hỏi giá, Tô Nhuyễn vẫn bán giống hôm qua, kiên quyết không có ý định giảm giá.
Thoạt đầu, cũng có vài người thấy bên kia bán rẻ hơn liền chạy qua đó, nhưng rất nhanh sau đó, đa số khách hàng đều quay trở lại.
Tiền nào của nấy, chỉ cần đặt lên bàn cân so sánh, ai nấy đều sẽ hiểu rõ. Rốt cuộc mọi người vẫn chọn món đồ có giá trị tương xứng hơn.
Nếu thật sự muốn bỏ tiền ra mua, mọi người thà bỏ thêm một hào mua loại xinh đẹp ở sạp của Tô Nhuyễn, còn hơn bớt đi một hào để rước về thứ xấu xí chẳng ra đâu vào đâu ở quầy hàng đối diện.
Đương nhiên cũng sẽ có người vì giá cả quầy hàng đối diện mà qua bên này cò kè mặc cả với Tô Nhuyễn. Có những người sẵn sàng cò kè đến nửa tiếng đồng hồ chỉ vì một hai hào bạc. Tô Nhuyễn quả thực ngao ngán với những khách hàng kiểu này, nên dứt khoát nói thẳng sẽ không giảm giá.
Vân Chi
“Chỉ còn lại mấy cái này thôi, hôm nay bán hết rồi từ mai sẽ không bán nữa đâu.”
Nghe Tô Nhuyễn nói vậy, không ít người liền cảm thấy sốt ruột. Một vài người không tiếc mấy đồng mao tiền, lập tức xúm vào lựa chọn. Những chiếc dây buộc tóc Tô Nhuyễn làm gần như mỗi cái một vẻ, chẳng hề giống nhau như đúc, mọi người sợ món mình ưng ý bị người khác chọn mất, ai nấy đều nhanh chóng rút tiền mua ngay.
Người phụ nữ ở sạp đối diện thấy thế, liền hạ giá xuống còn hai mao một cái, nhưng số người mua vẫn thưa thớt như cũ.