Thấy những chiếc dây buộc tóc trong tay mình chẳng bán được, trái ngược hoàn toàn với cảnh Tô Nhuyễn buôn bán tấp nập, người phụ nữ kia bực bội chỉ vào đám đông đang chần chừ lựa hàng của Tô Nhuyễn, lớn tiếng nói: “ Đúng là toàn những kẻ ngốc! Chỉ là một mảnh vải vụn cộng thêm một cọng dây thun, bỏ ra năm mao tiền là có thể mua về nhà tự làm được cả đống, vậy mà lại chịu bỏ ra sáu mao mua một cái. Chắc là tiền nhiều quá không có chỗ tiêu chăng?”
Nghe thấy lời này, quả nhiên có không ít người bắt đầu do dự.
Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “ Đúng là có thể tự mình làm thật, nhưng mấy thứ trong sạp hàng của thím chẳng phải cũng là do thím tự tay làm đó sao?”
Vừa rồi mọi người còn đang chần chừ xem hàng của bà thím, nghe Tô Nhuyễn nói xong liền lập tức quay đầu trở lại sạp của cô, lại tiếp tục hăng hái lựa chọn.
Đồ tự làm và đồ do người khác làm vẫn có sự khác biệt. Có người cười nói: “Vậy thì quần áo cũng có thể tự mình mua vải về cắt may lấy, sao mọi người vẫn thích tới trung tâm bách hóa mua quần áo may sẵn?”
Những người khác ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy có lý. Vì cái đẹp, đương nhiên phải mất nhiều tiền hơn rồi.
Vốn dĩ người phụ nữ kia định phá hoại việc làm ăn của Tô Nhuyễn, nào ngờ kết quả lại tự mình đuổi hết số khách ít ỏi còn sót lại trước sạp hàng của mình.
Dù sao chính miệng bà ta đã nói ra như vậy rồi, với trình độ của bà ta thì đúng là mọi người có thể tự mình làm được.
Tô Nhuyễn đếm tiền trong tay, lòng vui như mở hội, hình như hôm nay còn bán được nhiều hơn hôm qua nữa.
Khi cô đang hăng say giới thiệu hàng cho khách, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quát đầy tức giận: “Tô Nhuyễn!”
Tô Nhuyễn giật mình, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng cũng đến rồi sao?
Cô ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một người đàn ông mặt mày sa sầm cách đó không xa. Người nọ dáng người cao gầy, diện mạo anh tuấn nho nhã, để kiểu tóc ba bảy đang thịnh hành thời ấy, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, kết hợp với áo sơ mi trắng và quần tây sạch sẽ, toát ra khí chất của một người trí thức đàng hoàng.
Cũng chính vì cái khí chất đó, khiến ông ta chỉ văn nhã đứng bên cạnh, không trực tiếp xông lên mà áp dụng thủ đoạn thô bạo.
Tô Nhuyễn làm như không nhìn thấy sự tức giận của ông ta, vẫn tiếp tục nói với khách hàng: “Mọi người muốn mua thì mua nhanh đi, tôi sắp phải về rồi.”
Hiển nhiên mọi người cũng đã trông thấy tình hình không ổn, có người hỏi: “Mai cô còn tới nữa không?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Ngày mai thì không tới, sau này thì chưa chắc, còn phải xem có hàng hay không đã, dù sao đây cũng là lô hàng cuối cùng rồi.”
Cô vừa dứt lời, những người trước đó còn đang do dự về giá cả nghe thấy vậy liền lập tức quyết định mua ngay. Công việc ở sạp hàng cũng trở nên tấp nập hẳn lên.
Tô Văn Sơn đen mặt, người phụ nữ đi sau lưng ông ta thì kinh ngạc nói: “Ai, đúng là Tô Nhuyễn đây rồi à?”
Người phụ nữ kia trông khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh lam, dáng người mập mạp, để tóc ngắn ngang tai, mái tóc đen được bà ấy túm gọn ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tròn tròn, đầy vẻ nhiệt tình.
Sau khi xác nhận đối phương đúng là Tô Nhuyễn, bà ấy nói thẳng: “Tô Nhuyễn, đừng bán hàng nữa, mau thu dọn đi! Con gái con đứa ra ngoài chợ buôn bán như thế này làm gì? Không thấy mất mặt hay sao?”
Tuy rằng câu cuối cùng chưa nói ra khỏi miệng, nhưng mọi người đều hiểu ý bà. Trong thời buổi xem trọng công ăn việc làm nhà nước như thế này, nhất là ở một huyện thành nhỏ phía bắc nơi họ đang sinh sống, chỉ có những người không có tiền đồ mới ra ngoài buôn bán. Hễ có chút bản lĩnh, người ta đều sẽ tìm cách xin vào các nhà máy, các đơn vị nhà nước. Tô Nhuyễn, con gái của cục trưởng cục giáo dục, mà lại làm cái chuyện này, đúng là không thể nào ngẩng mặt lên được.
Tô Nhuyễn nhìn sắc mặt Tô Văn Sơn biến đổi, trong lòng thầm cười to. Dì Lý, chính là Lý Mai Hoa đây, đúng là vị quý nhân trời sai xuống giúp cô đòi lại công bằng từ Tô Văn Sơn mà. Trên đời này, đâu thiếu những người phụ nữ nhiệt tình thích lo chuyện bao đồng, mà Lý Mai Hoa này chính là một nhân tài kiệt xuất trong số đó. Thời trẻ khi còn ở nông thôn, bà ấy từng giữ chức hội trưởng hội phụ nữ, năm nào cũng được công xã khen ngợi. Sau này theo chồng được điều tới huyện, bà lại đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ dân phố, vô cùng thích điều giải mâu thuẫn giữa mọi người. Điều khéo léo nhất là, chồng bà ấy là phó huyện trưởng, con trai con gái cũng đều thành đạt, một người vào đại học, một người làm việc ở cục khí tượng tỉnh Đông Lâm. Bà ấy vừa có tinh lực dồi dào, lại có chỗ dựa vững chắc, chẳng cần sợ bất kỳ ai. Cho nên, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu để bà ấy biết, không quá hai ngày, tất cả các cơ quan chính phủ trong huyện Khai Vân này đều có thể nghe được tiếng gió. Đúng là khắc tinh lớn của loại người ngụy quân tử như Tô Văn Sơn.
Đời trước, Lý Mai Hoa luôn để mắt tới gia đình Tô Văn Sơn, dù sao thì một gia đình có cha ruột và mẹ kế như vậy rất dễ nảy sinh mâu thuẫn. Số lần Tô Nhuyễn ghé khu tập thể cán bộ không nhiều, nhưng lần nào bà ấy cũng nhiệt tình hỏi cô vì sao không thường xuyên lên huyện, có phải đã chịu đựng ấm ức gì hay không. Chỉ là khi ấy, trong lòng Tô Nhuyễn tràn đầy tình cảm yêu kính người cha Tô Văn Sơn của mình, dù sao cũng là người cùng chung huyết thống thân thiết nhất. Dưới sự dạy dỗ của bà cụ Tô, cô cảm thấy Tô Văn Sơn cũng vô cùng yêu thương mình, chỉ là ngại với Đỗ Hiểu Hồng nên không biểu lộ ra ngoài mà thôi. Đời trước cô cho rằng Lý Mai Hoa kia muốn tìm vấn đề từ cha mình, khiến cô đề phòng cha như tránh tà, tin rằng chỉ cần cô nói ra là bà ấy sẽ nắm được nhược điểm của Tô Văn Sơn, và sẽ khiến cháu trai bà ấy có cơ hội kéo Tô Văn Sơn xuống nước.
Cho nên cô không chỉ không kể ra bất kỳ ấm ức nào, ngược lại còn ra sức thể hiện mình được Tô Văn Sơn vô cùng yêu thương. Bây giờ nhớ lại, Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Cô cảm thấy từ nay về sau mình không nên nhìn lại quá khứ nữa, chỉ nên nghĩ tới chuyện trước mắt thôi. Không phải cô muốn trốn tránh cái quá khứ ngây thơ ngu xuẩn của mình, mà là muốn chôn vùi vĩnh viễn vết đen lịch sử ấy.
Thấy cô không phản ứng gì, Lý Mai Hoa lại gọi thêm một tiếng: “Tô Nhuyễn?”
Tô Nhuyễn quay đầu lại, có chút rụt rè nói: “Dì Lý, dì chờ cháu một lát, cháu bán thêm chút nữa là có đủ tiền mua tài liệu ôn tập rồi.”
Lý Mai Hoa tinh thần phấn chấn hẳn lên: “Tài liệu ôn tập? Tài liệu ôn tập gì?”
Tô Nhuyễn giả vờ sợ hãi liếc nhìn Tô Văn Sơn một cái, nói: “Cháu không muốn lấy chồng, cháu muốn học lại để thi đại học.”
Hai mắt Lý Mai Hoa sáng ngời: “Cháu không muốn lấy chồng ư?”
Trong lòng Tô Văn Sơn thầm kêu không ổn, vội vàng nhíu mày nói: “Nhuyễn Nhuyễn, con lại làm trò gì vậy?”
Tô Nhuyễn giả vờ bị dọa ngậm chặt miệng lại, nhưng vẫn kiên quyết bán hàng để kiếm tiền. Một lúc lâu sau mới không nhịn được, kiên trì nói: “Cha, con cầu xin cha, cho con một năm nữa thôi để ôn thi. Năm nay con thật sự chỉ vì bị tiêu chảy nên mới không thi tốt …”
“Con có thể tự xoay sở tiền ăn học, chỉ mong cha đừng ép con đi lấy chồng.”
“Sau này, con sẽ hoàn lại cho cha toàn bộ tiền lễ hỏi nhà họ Lộc đã đưa.”