Lý Mai Hoa đưa đôi mắt sắc bén nhìn Tô Văn Sơn: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải ông nói con bé Tô Nhuyễn nằng nặc đòi lấy chồng hay sao? Sao giờ con bé lại nói khác hẳn vậy?”
Lý Mai Hoa đã để ý Tô Nhuyễn từ lâu. Dù Tô Văn Sơn đã sống ở khu tập thể cán bộ chính phủ này được bảy tám năm, nhưng hầu hết mọi người trong khu đều ngỡ nhà họ Tô chỉ có ba miệng ăn, mãi cho tới khi Tô Nhuyễn thi đỗ vào trường Nhất Trung trong huyện.
Cô bé không chỉ xinh xắn mà thành tích học tập cũng xuất sắc, ai gặp cũng khó lòng quên được. Kể từ dạo đó, câu chuyện Tô Văn Sơn từng ly hôn và người vợ trước để lại một cô con gái mới bắt đầu lan truyền xôn xao.
Lý Mai Hoa đã từng trải qua không ít chuyện đời, dẫu chưa rõ tường tận nguyên do Tô Văn Sơn ly hôn, song bà lại thấu hiểu rõ cảnh ngộ của Tô Nhuyễn.
Nếu quả thật con bé là người tầm thường, hoặc không được đoan chính như lời Đỗ Hiểu Hồng vẫn rêu rao thì chẳng nói làm gì. Đằng này, rõ ràng đứa trẻ này lại rất mực hiếu thuận, hiểu chuyện, tiền đồ xán lạn. Bà thật sự không đành lòng nhắm mắt làm ngơ.
Trước đây, nghe nói Tô Nhuyễn học hành rất giỏi giang, bà vẫn thầm nghĩ đợi con bé thi đỗ đại học thì tốt biết mấy. Bởi lẽ, cho dù cha ruột có vô tâm đi chăng nữa, dựa vào bản thân nó vẫn có thể tự mình gây dựng một tương lai sáng lạn.
Nào ngờ thế sự trêu ngươi, khi đến kỳ thi đại học lại xảy ra biến cố khiến Tô Nhuyễn trượt.
Rất nhiều thầy cô ở trường Nhất Trung đều vô cùng tiếc nuối. Đồng nghiệp trong cục giáo dục và bà con lối xóm ở khu tập thể còn an ủi Tô Văn Sơn, bảo rằng học thêm một năm cũng chẳng sao, kiến thức càng thêm vững vàng ắt sẽ thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng hơn.
Tất cả mọi người đều đinh ninh rằng Tô Nhuyễn sẽ ôn thi lại, nhưng nào ngờ năm nay đã khai giảng hơn mười ngày rồi mà Tô Nhuyễn vẫn bặt vô âm tín.
Lý Mai Hoa luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn cố ý tìm đến hỏi Tô Văn Sơn. Ai ngờ ông ta lại trưng ra vẻ mặt thất vọng não nề, buông lời đau khổ rằng: Sau khi trượt đại học, Tô Nhuyễn tâm lý suy sụp nặng nề, bất chấp mọi lời khuyên can, một mực đòi tự định chung thân, quyết tâm lấy chồng, thậm chí còn thề sống thề c.h.ế.t sẽ không thi đại học nữa.
Biết bao người đều tiếc nuối thay cho cô, các thầy cô giáo lại càng buồn bực hơn. Qua lời kể của Tô Văn Sơn, Tô Nhuyễn bỗng hóa thành một đứa con gái vì tình yêu mà lú lẫn, ai khuyên can cũng chẳng lọt tai, đến cả cha ruột như Tô Văn Sơn còn chẳng có cách nào, thì người ngoài còn có thể làm được gì đây?
Lý Mai Hoa còn thầm nhủ, lần sau nếu có gặp lại Tô Nhuyễn, bà nhất định phải khuyên nhủ con bé thật tử tế một phen. Vào đại học rồi, muốn tìm một người ưng ý chẳng phải có đầy sao? Cứ vội vàng ở cái huyện lỵ này, lấy đâu ra người tốt cho cam?
Thế nhưng, kể từ khi Tô Nhuyễn bỏ học ở Nhất Trung, con bé lại rất ít khi lên huyện, thành thử bà muốn gặp cũng chẳng gặp được.
Thế mà lần này gặp lại Tô Nhuyễn, bà lại phát hiện ra, hình như mọi chuyện chẳng hề giống như lời Tô Văn Sơn đã kể?
“Chuyện cha cháu nói cháu nằng nặc đòi lấy chồng là sao vậy?” Lý Mai Hoa hỏi thẳng Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn đưa ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Tô Văn Sơn, hệt như đang ngầm trách “Vì sao cha lại bôi nhọ con đến nhường này?”
Ngoài miệng cô không hé răng nửa lời, chỉ cố ép ra vài giọt nước mắt, cắn chặt môi rồi thều thào với Lý Mai Hoa: “Cháu… Cha cháu nói đúng ạ.”
Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, hiển nhiên là đã phải chịu đựng ấm ức ngập trời.
Tô Văn Sơn khẽ nhíu mày, cái bộ dạng này của Tô Nhuyễn…
Lý Mai Hoa lập tức ngăn lời ông ta, không truy hỏi ngọn ngành nữa mà dùng giọng điệu hiền từ hỏi Tô Nhuyễn: “Vậy bây giờ cháu muốn ra sao?”
Tô Nhuyễn nhìn thẳng Lý Mai Hoa, nghiêm nghị nói: “Dì Lý, cháu muốn đi học lại.”
“Cháu biết, học phí cho Điềm Điềm ở trường song ngữ Thánh Đức rất tốn kém, Minh Phong khi lên cấp hai lại ghi danh vào lớp năng khiếu. Cả nhà còn phải gom góp mua nhà, nghe mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng nói, giờ đây gia đình mình vẫn còn đang nợ người ta không ít tiền…”
Tô Nhuyễn hướng ánh mắt về phía Tô Văn Sơn, trịnh trọng bày tỏ điều mình đã suy nghĩ kỹ càng từ lâu: “Con biết nhà họ Lộc đã đưa ra lễ hỏi rất hậu hĩnh, nhưng cha ơi, con vẫn tha thiết muốn đi học đại học. Toàn bộ học phí ôn luyện và học phí đại học con đều có thể tự mình dành dụm, sẽ không để gia đình phải tốn một xu nào.”
“Còn khoản lễ hỏi mà nhà họ Lộc đã đưa, đợi sau này con tốt nghiệp có công việc rồi, con nhất định sẽ hoàn trả lại hết. Họ đưa bao nhiêu, con sẽ trả lại bấy nhiêu. Con xin lỗi cha, con biết mình có chút bất hiếu, nhưng con thực lòng chỉ muốn được đi học… Xin cha hãy cho con bốn năm thôi, bốn năm sau con hứa sẽ báo đáp cha gấp bội cũng được.”
Nghe những lời đó, Lý Mai Hoa lập tức nổi đóa. Mấy cô gái đang đứng lựa dây buộc tóc ở sạp hàng bên cạnh cũng nghe rõ mồn một từ đầu đến cuối. Một cô gái hơi đẫy đà trong số đó bực tức cất lời: “Cô nói cái gì vậy hả?”
“Ý cô nói, cha cô muốn bán cô lấy tiền lễ hỏi, mà cô không chịu thì lại thành ra cô bất hiếu sao?”
“ Đúng vậy đó, có bậc làm cha làm mẹ nào mà không mong con mình được vào đại học chứ, vậy mà lại có người không cho con đi thi, còn ép con gả chồng. Nhìn bên ngoài thì ra vẻ gia giáo, hiền lương, ai ngờ bên trong lại là một kẻ gia trưởng phong kiến đến vậy.”
Một người khác nhỏ giọng nói: “Đâu phải chỉ là gia trưởng phong kiến tầm thường, đó chính là Cục trưởng Cục Giáo dục đấy. Tô Nhuyễn này hồi còn học cấp ba lúc nào cũng đứng nhất, nhì toàn trường, nắm chắc suất vào đại học…” Rõ ràng, người vừa nói có quen biết với Tô Nhuyễn.
“Hừ, chẳng phải mọi người đã nghe thấy rồi sao, một đứa con gái khác của ông ta thì đang học ở trường cấp ba Thánh Đức, con trai lên cấp hai còn ghi danh vào lớp năng khiếu đó thôi.”
“Chắc mẩm đó là… mẹ kế rồi.”
Vân Chi
“ Đúng vậy, chính là Đỗ Hiểu Hồng cái bà ta ghê gớm đó đó.” Vốn dĩ huyện Khai Vân chẳng phải là nơi rộng lớn gì, chỉ cần có chút tiếng tăm là gần như ai cũng biết tên biết mặt.
“Làm vậy thì đúng là quá đáng hết chỗ nói rồi, đằng này lại còn là Cục trưởng Cục Giáo dục nữa chứ, cái loại người như thế này thì làm sao xứng đáng ngồi ở vị trí đó trong ngành giáo dục?”