Những lời bàn tán và xì xào khinh bỉ xung quanh khiến Tô Văn Sơn trong lòng thầm kêu không hay, song ông ta vốn quen giữ thể diện nên cũng chẳng thể nào đôi co, lý lẽ với đám đông ồn ào này.
Lý Mai Hoa đứng bên cạnh vẫn không ngừng hỏi lại Tô Nhuyễn để xác nhận: “Cháu nói thật là chưa có người yêu phải không? Hay là cháu cũng không muốn lấy chồng nữa?”
“Hôm qua bà nội cháu mới đến, dì còn nghe nói bà đã sốt sắng bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho cháu rồi đấy.”
Trong lòng Tô Nhuyễn thầm cười khẩy, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ mặt khó tin: “Sao có thể có chuyện đó được chứ? Không phải là…”
Nói đến đây, đôi mắt cô chợt đỏ hoe nhìn về phía Tô Văn Sơn, dáng vẻ ấp úng như đang cố che giấu điều gì: “À, vâng, cháu… Cháu đang sắm sửa của hồi môn cho mình đây ạ.”
Giọng điệu cô não nề, đôi mắt rưng rưng như chực khóc: “Chỉ là cháu vẫn cứ muốn đi học thôi mà…”
Lý Mai Hoa thấy vậy liền trong lòng đã hiểu thấu, bà tức thì quay người chất vấn Tô Văn Sơn: “Cục trưởng Tô, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tô Nhuyễn sắp phải gả về nhà ai? Ông nói rõ xem nào, vừa hay tôi quen biết nhiều người, có thể giúp ông dò la tin tức luôn đó.”
Đương nhiên là Tô Văn Sơn cứng họng không nói nên lời rồi, nhà họ Lộc thì tạm thời không thể đả động, còn nhà họ Hoắc lại đã xảy ra biến cố chẳng hay. Chuyện này ông ta càng không thể nói dối, nếu không thì Lý Mai Hoa sẽ còn mang đến cho ông ta không ít rắc rối hơn nữa.
Vân Chi
Cuối cùng ông ta đành phải lấy lui làm tiến, buông một tiếng thở dài rồi nói với Tô Nhuyễn: “Con đó, cái đứa nhỏ này! Trước kia cha bảo con cứ đi học lại, thì con lại nói có đánh c.h.ế.t con cũng chẳng chịu đi, cứ khăng khăng một mực đòi lấy chồng…”
Ông ta vừa nói vừa cố nặn ra vẻ khó xử vì bị con gái làm khó: “Được rồi, con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, cha cũng hy vọng con sẽ đi học lại.”
Cách giải thích cứng đờ ấy khiến những người vây xem lộ ra vẻ mặt khinh thường. Lý Mai Hoa nghe xong, không những không gay gắt mà còn tỏ vẻ đồng tình: “Còn không phải sao, gia đình nghèo đến mức ăn không nổi cơm trắng còn xoay xở đủ đường mong con thi đỗ đại học. Cục trưởng Tô là người có học thức, chẳng lẽ lại không hiểu rõ lợi hại hay sao?”
“Trước đây tôi nghe nói người ta ép con cái học hành, chứ chưa từng nghe nói có ai ép con gả chồng để đổi tiền lễ hỏi. Việc như vậy chỉ có đám mẹ kế vô lương tâm mới làm ra được.”
“Cục giáo dục của chúng ta không thể có loại người có tư tưởng cặn bã như vậy được.”
Khóe miệng Tô Văn Sơn run rẩy, năm nay đúng là thời khắc mấu chốt để ông ta thăng cấp, tuyệt đối không được để thanh danh có bất cứ điều tiếng nào.
Ông ta lại bất đắc dĩ nói: “Sao tôi có thể có loại tư tưởng này? Hơn nữa, nhà tôi chỉ tạm thời khó khăn mà thôi, còn chưa cần dùng Nhuyễn Nhuyễn đổi tiền lễ hỏi. Con bé có thể thi đỗ đại học tốt, tôi còn vui mừng hơn ai hết.”
Ông ta muốn kéo Tô Nhuyễn ra làm chứng giúp mình, nhưng mà lúc này Tô Nhuyễn lại đang vội vàng bán dây buộc tóc cho khách. Thấy thế, ông ta lại thở dài nói: “Trẻ con độ tuổi này đúng là sáng nắng chiều mưa, trước đó tôi bảo con bé học lại, chính con bé nói đánh c.h.ế.t cũng không đi học, khăng khăng đòi gả chồng… Thật sự khiến người ta đau đầu nhức óc.”
Tô Nhuyễn chuyên tâm bán hàng, giả vờ không nghe thấy lời ông ta nói. Không biết trong lòng Lý Mai Hoa nghĩ thế nào, bên ngoài cũng không gặng hỏi thêm gì nữa, ngược lại còn hùa theo: “Còn không phải sao, bọn nhỏ chưa hiểu chuyện, nói năng đều không suy nghĩ. Chúng ta là người lớn đừng để trong lòng.”
Mấy cô gái đứng trước sạp hàng để tỏ vẻ ủng hộ Tô Nhuyễn, không cò kè mặc cả nữa mà chọn hàng xong là trả tiền ngay.
Trong lòng Tô Nhuyễn vô cùng ấm áp, cô nói: “Chỉ còn mấy cái cuối cùng, tôi bán rẻ nốt cho mọi người đấy, loại bình thường một đồng bốn cái, loại có hình trang trí một đồng ba cái.”
Nghe cô nói xong, khách hàng lập tức nhiệt tình hơn hẳn. Tô Văn Sơn cũng không gọi cô về nữa. Những người thích xem náo nhiệt nghe ngóng tin tức càng lúc càng kéo đến đông hơn.
Có người quen biết Tô Văn Sơn, trực tiếp lớn tiếng hỏi: “Cục trưởng Tô, con gái ông thật sự ra ngoài buôn bán à?”
“Không thi đại học cũng được, nhưng ít nhất cũng phải thi vào nhà máy chính thức chứ?”
“Nghe nói là sắp lấy chồng, có phải là bán hàng tự tích cóp của hồi môn không? Đừng chê tôi lắm lời, nhưng cục trưởng Tô làm vậy là không được đâu. Ngày thường ông không quan tâm tới con gái cũng được, nhưng con gái lấy chồng vẫn phải để ý chứ? Nào có chuyện để con gái tự mình kiếm của hồi môn?”
“ Tôi thấy vẫn nên khuyên nhủ con bé tử tế đi, học lại một năm nữa, đừng làm hỏng một mầm non tri thức như vậy, là chuyện cả đời đó.”
…
Tô Văn Sơn bị hỏi xấu hổ đến mức sắc mặt đỏ bừng lên, cảm thấy vô cùng mất thể diện, chỉ biết cố gắng giải thích: “Chỉ là đứa nhỏ muốn chia sẻ gánh nặng giúp gia đình, muốn kiếm tiền trợ cấp gia dụng mà thôi.”
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, mau thu dọn đồ về nhà thôi! Cha không thiếu chút tiền ấy của con.”