Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng bán xong hết số dây buộc tóc mình làm. Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, tiến tới, như thể hoàn toàn không nghe thấy mấy người kia vừa nói gì với Tô Văn Sơn. Cô trực tiếp lên tiếng biện giải giúp ông ta: “Bố cháu vẫn luôn muốn cháu đi học lại, nhưng mà Tô Thanh Thanh đi học một năm phải mất vài nghìn đồng học phí, dì Đỗ nói nhà cháu sắp mua phòng còn nợ người ta không ít. Cháu không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình, nên mới ra ngoài kiếm chút tiền để trang trải học phí cho bản thân.”
Tô Văn Sơn sững sờ, mấy lời giải thích vừa rồi của ông ta coi như công cốc.
Có người lập tức hỏi: “Không phải Tô Thanh Thanh tự thi đỗ sao? Còn nói vì thành tích quá xuất sắc, nên trường Thánh Đức còn không thu học phí, chỉ cần trả tiền ăn ở là được.”
Trường trung học Thánh Đức là trường tư vừa mới thành lập đầu thập niên 90, tọa lạc ngay tỉnh Đông Lâm. Nghe nói lực lượng giáo viên vô cùng hùng hậu, còn mời không ít giáo viên nước ngoài. Chỉ riêng tiền học phí một năm thôi đã hai, ba nghìn đồng rồi, hơn nữa còn phí ăn ở, phí sinh hoạt lặt vặt… gộp cả vào một năm ít nhất cũng phải bỏ ra ba, bốn nghìn đồng.
So với trường học bình thường chỉ mất năm trăm đồng một năm, có thể gọi nó là trường học quý tộc trong niên đại này.
Chỉ những người có thành tích vô cùng ưu tú mới được miễn hoàn toàn học phí và sinh hoạt phí, ngoài ra mỗi năm còn có học bổng hậu hĩnh.
Năm nay Tô Thanh Thanh vừa lên lớp mười đã vào trung học Thánh Đức. Đỗ Hiểu Hồng nói với mọi người là con gái tự mình thi đỗ.
Tô Nhuyễn nghe xong câu hỏi của người nọ, lập tức tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tô Văn Sơn, như muốn hỏi thẳng “Vì sao bố lại nói dối con?”.
Người nọ thấy thế lập tức nói tiếp: “ Tôi đã nói rồi mà, thành tích cấp hai của Tô Thanh Thanh vẫn luôn bình thường, sao có thể thi đỗ được trung học Thánh Đức? Đỗ Hiểu Hồng còn nói là do con bé chăm chỉ học thêm trong kỳ nghỉ hè, hỏi cô ta lớp học thêm nào cô ta lại không nói …”
“ Tôi bảo này cục trưởng Tô, ông làm vậy cũng quá thiên vị rồi. Bỏ ra được vài chục nghìn đồng đưa con gái thứ hai đến trường tư học cấp ba, con trai út thì đăng ký tận hai lớp năng khiếu, thế mà con gái cả ngay cả học lại ở trường học bình thường cũng không cho…”
Tô Nhuyễn vội vàng bảo vệ Tô Văn Sơn: “Cháu sắp gả chồng không liên quan gì tới chuyện Tô Thanh Thanh vào trường tư. Là do cháu thấy gánh nặng trong nhà chồng chất, còn cháu đã tròn mười tám tuổi rồi, thấy ngại khi cứ phải ngửa tay xin tiền bố.”
Đứa trẻ bị đối xử thế nào mới có thể xấu hổ ngửa tay xin tiền người nhà? Một là gia đình ấy thật sự khốn khó, hai là đương nhiên là bị đối xử khắt khe.
Năm 1972, sau khi tốt nghiệp đại học Công Nông Binh, Tô Văn Sơn được điều về cơ quan cấp huyện, Đỗ Hiểu Hồng làm việc ở viện kiểm sát nhân dân. Gia đình có hai cán bộ chủ chốt, sao có thể không có tiền?
Người nọ nói với Tô Nhuyễn: “Cháu, ngại ngùng cái gì? Theo lời cháu nói, vậy thì đám sinh viên đại học đó đều tròn mười tám tuổi rồi, chẳng lẽ đều không nên xin tiền gia đình nữa ư?”
“Vậy có phải Tô Thanh Thanh thi đỗ đại học, bố cháu cũng không cần đóng học phí cho con bé phải không? Học đại học tới hai mươi hai tuổi mới ra trường cơ mà.”
“Tô Thanh Thanh học ở trường tư ba năm, tính ra cũng phải hơn mười nghìn đồng. Nghe nói cháu ăn uống, chi tiêu đều ở nhà bà nội, học tập cũng không cần bố cháu phải bận tâm, lớp học thêm cũng chưa từng đăng ký. Chỉ đi học lại ở trường thường thì tốn bao nhiêu tiền chứ?”
“Đồng chí Cục trưởng Tô, không phải ông muốn bán con gái cả để lấy tiền nuôi con gái thứ hai ăn học đấy chứ? Trong đội ngũ cán bộ giáo dục chúng ta không thể có loại người tác phong không đàng hoàng như vậy được.”
Tô Văn Sơn lạnh lùng đáp: “Chủ nhiệm Vương đừng hắt nước bẩn cho tôi như thế, tôi muốn bán con gái khi nào?”
Lý Mai Hoa cũng ngắt lời người kia, cười xòa nói: “Chủ nhiệm Vương đừng hiểu lầm đồng chí Cục trưởng Tô, chắc chắn là người ta muốn cho con gái học lại rồi.”
Sau đó bà kéo tay Tô Nhuyễn: “Đi thôi, về nhà trước đã.”
Thoát được ông Chủ nhiệm Vương kia quấy rầy, Tô Văn Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy Tô Nhuyễn đi cùng Lý Mai Hoa, ông ta lại nhíu mày.
Tô Nhuyễn nhận ra ánh mắt của cha mình, quay đầu lại cẩn thận hỏi: “Cha, con… con có thể học lại được không ạ?”
Tô Văn Sơn lộ vẻ bất đắc dĩ, đáp: “Con bé này, sao cứ nghĩ ngợi nhiều thế. Con muốn học lại cứ nói với cha, trước đó cha đã khuyên con rồi, nhưng chính con lại nhất quyết nói không muốn …”
Tô Nhuyễn không để ý tới câu nói cuối cùng của ông ta, trên mặt khẽ hiện lên vẻ do dự xen lẫn sợ hãi: “ Nhưng mà nhà chúng ta còn tiền không? Con thật sự có thể tự mình kiếm tiền học phí.”
Tô Văn Sơn liếc nhìn Lý Mai Hoa đang săm soi như hổ rình mồi, cố nén giận, nói: “Con nghĩ lung tung cái gì thế? Con muốn học lại cha còn vui mừng không kịp đây này, kiểu gì thì tiền cho con ăn học cũng phải có.”
Tô Nhuyễn nở nụ cười rạng rỡ, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Vậy cha… Con có thể lên thành phố mua tài liệu ôn tập không ạ?”
“Chính là bộ ‘Bách khoa toàn thư thi đại học’ đó, ở huyện chúng ta không ai bán cả, con muốn lên thành phố tìm thử xem.
Lúc này Tô Văn Sơn buộc phải đáp ứng mọi yêu cầu của Tô Nhuyễn: “Đương nhiên là được.”