Lý Mai Hoa liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn, đánh giá kỹ càng: “Nếu muốn lên thành phố, quần áo cũng nên sắm thêm hai bộ đi chứ. Chẳng phải kỳ nghỉ hè vừa rồi bốn người nhà đồng chí Cục trưởng Tô cũng mới lên thành phố đó sao? Điềm Điềm còn mua hai bộ váy đẹp như vậy, sao ông không sắm luôn cho Tô Nhuyễn?”
“Bộ quần áo này của Tô Nhuyễn cộc lốc rồi.”
Trong lòng Tô Nhuyễn thầm tâm đắc với Lý Mai Hoa, ánh mắt bà ấy quả thật tinh đời, không uổng công hôm nay cô cố ý diện bộ váy này ra ngoài.
Tô Nhuyễn giả vờ xấu hổ khẽ co người lại, kéo kéo vạt váy trên thân mình. Ở chỗ đó cô còn cố ý vá một miếng vải, nhìn từ xa sẽ không thấy rõ, nhưng tới gần thì không tránh được ánh mắt của người có kinh nghiệm như Lý Mai Hoa.
Quả nhiên hành động của cô đã thu hút sự chú ý của bà ấy, bà kinh ngạc reo lên: “A, sao chỗ này còn có miếng vá thế?”
“Đồng chí Cục trưởng Tô, ông đúng là thiên vị quá rồi, ngày nào Điềm Điềm cũng có quần áo mới để mặc, còn Tô Nhuyễn đã trưởng thành rồi thì…”
Cứ như vậy, Tô Văn Sơn bị Lý Mai Hoa cằn nhằn suốt quãng đường về tới khu tập thể, càng về gần đến nhà lại càng gặp phải nhiều người quen. Dù sao Tô Nhuyễn cũng từng học ba năm cấp ba ở trường Nhất Trung trong huyện, vẻ ngoài xinh đẹp thành tích còn tốt, là đứa con gái mà ai cũng muốn, cũng là đề tài đàm tiếu của nhà họ Tô. Cho nên tuy rằng cô tới khu tập thể không nhiều lắm, nhưng người nhận ra cô lại không phải số ít.
Trên đường đi cô còn gặp phải chủ nhiệm lớp cấp ba của mình, nhìn thấy cô đối phương lập tức hỏi han ân cần: “Tô Nhuyễn, em thật sự đi bán hàng vỉa hè để dành dụm tiền của hồi môn à? Thành tích của em tốt như vậy, vẫn nên chăm chỉ học hành thi đại học thì tốt hơn, thi đỗ đại học rồi, em muốn tìm được mối nào mà chẳng có.”
Không cần Tô Nhuyễn mở miệng, Liêu Hồng Mai đã lập tức giải thích giúp cô, hận không thể kể hết mọi ấm ức thay cho Tô Nhuyễn.
“Con bé đâu có bạn trai, chính vì không muốn lấy chồng sớm nên mới ra vỉa hè bày hàng, cốt để tích cóp chút tiền học phí đấy thôi.”
“Nó thấy con Điềm Điềm đi học đã tốn mấy vạn bạc rồi, thằng Minh Phong đăng ký lớp năng khiếu cũng ngốn không ít tiền, thương cha nên mới tự bỏ công sức kiếm tiền học lại đó chứ.”
“Ông xem này, quần áo trên người nó còn mụn vá chằng chịt đây này, ai mà chẳng xót…”
“……”
Đó chính là tài khéo léo đưa đẩy trong các mối quan hệ của Liêu Hồng Mai. Bà ấy không ép Tô Văn Sơn vào đường cùng, bởi nếu làm vậy thì người khó xử cuối cùng vẫn là Tô Nhuyễn. Thế nên bà chỉ khéo léo nói Tô Nhuyễn là đứa trẻ hiểu chuyện, biết quan tâm đến gia đình.
Nhưng với những người từng trải, có ai mà không rõ tường tận cơ chứ?
So với cuộc sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp của Tô Điềm Điềm và Tô Minh Phong, lại thêm cả bà Đỗ Hiểu Hồng dạo gần đây luôn rạng rỡ kể chuyện Tô Nhuyễn sắp làm đám cưới khắp nơi, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Văn Sơn đều chứa đựng ý vị khác thường.
Chà, nhìn đứa nhỏ này xem, bị ép đến nông nỗi nào rồi!
“Thật đáng thương, đã hai mươi cái xuân xanh rồi mà vẫn phải khoác lên mình bộ quần áo vá víu.”
“Ấy, còn chẳng phải vậy sao, thời buổi này, mấy cô con gái trẻ măng có ai còn xỏ đôi giày vải dệt thủ công kia nữa.”
“Cục trưởng Tô này, mau sắm cho Nhuyễn Nhuyễn một bộ khác đi chứ, dù gì cũng là con gái ruột của ông… Dẫu có thiên vị thì cũng đừng để đến mức lộ liễu như vậy.”
Tô Văn Sơn bị mọi người nói cho mặt đỏ tai hồng, con đường ngắn ngủi về nhà bỗng chốc hóa thành xa tít tắp, ông ta đi mãi mà chẳng thấy tới. Trước đây, Tô Nhuyễn mỗi lần tới khu tập thể cán bộ đều sợ sệt, tránh né không dám đụng mặt ai, vậy mà lần này, cô lại được Liêu Hồng Mai dắt đi chào hỏi khắp chốn, chẳng kiêng dè.
Nghe lời khuyên bảo quanh co của mọi người xung quanh, tâm trạng Tô Văn Sơn càng thêm bực bội, khó chịu. Khi lại nghe thấy người ta nhắc đến chuyện quần áo, ông ta không kìm được mà quát lên: “Cái váy đỏ hồi trước mới sắm cho mày đâu? Hơn hai trăm tệ bạc đấy, sao không thấy mày mặc?”
Giọng ông ta đã không nhỏ, giọng Tô Nhuyễn lại càng vang hơn: “Cái váy đó là do Lý Nhược Lan mua! Con không thèm mặc, rồi con sẽ kiếm tiền trả lại cho bà ta!”
Tô Văn Sơn sợ nhất là người ta nhắc đến Lý Nhược Lan, nhất thời nghẹn lời:…
Quả nhiên, có người vừa nghe xong đã lập tức hỏi: “Cháu biết mẹ cháu giờ đang ở đâu sao?”
Vân Chi
“Bà ấy vẫn còn mua quần áo cho cháu sao?”
“Vì sao mẹ cháu ngày trước lại ly hôn với cha cháu vậy?”
Lần này, Tô Văn Sơn dứt khoát chặn họng mọi người: “Mẹ con bé vốn là thanh niên trí thức, vì muốn trở về thành phố nên mới… Dù sao cũng là mẹ ruột của nó, thi thoảng nhất thời nổi hứng thì cũng nhớ tới con gái mình …”
Lời này nói ra thật khéo léo, nghe như có nghệ thuật vậy, nhất thời nổi hứng ư?
Trong lòng Tô Nhuyễn khẽ mỉa mai, nhưng hiển nhiên Tô Văn Sơn không định để cô tiếp tục chậm rãi đi lại trong khu tập thể nữa.
Tuy chuyện ly hôn đã qua ngót nghét hai mươi năm, nhưng ngày trước, vì tranh giành quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan từng làm ầm ĩ không ít. Chắc chắn luôn có người biết chút ít chuyện, mà nếu để Liêu Hồng Mai moi ra được nguyên do, e rằng tất cả mọi chuyện đều sẽ bại lộ hết.
Tô Nhuyễn cũng biết điểm nào thì nên dừng, dù sao cô cũng không định thu nợ một lần là xong. Chưa nên xé toang mặt với Tô Văn Sơn quá sớm, cứ hòa thuận thế này mới dễ bề tiếp tục xẻo thịt đối phương dần dần.