Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 243: Lộc Minh Sâm, bắt được anh rồi (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hai năm tới nhà họ Ngôn sẽ gặp phải biến cố lớn, cho nên ánh mắt kia của Cao Cường khiến cô không khỏi bắt đầu trở nên cảnh giác.

Một đòn đả kích đủ để khiến nhà họ Ngôn phải lao đao mấy năm không gượng dậy nổi, chỉ có thể là có vấn đề phát sinh trong công trình.

Mà một công trình nhận thầu như thế này, chỉ có ba trường hợp có thể dẫn đến thua lỗ: một là tai họa thiên nhiên không thể chống cự; hai là quản lý lỏng lẻo kém hiệu quả; và ba là do đám du côn thường xuyên quấy phá, vòi tiền, hoặc công trường phát sinh sự cố.

Đời trước, Tô Nhuyễn từng mở cửa hàng quần áo ở tỉnh Đông Lâm hai năm, nên cô có thể khẳng định rằng trong mấy năm tới, ở đó sẽ không hề xảy ra tai ương thiên nhiên nào. Về vấn đề quản lý thì càng không cần phải bàn tới. Vậy nên, khả năng duy nhất còn lại chính là trường hợp thứ ba.

Tô Nhuyễn không khách sáo chút nào, cô nói thẳng ra mối hiềm khích giữa Cao Cường và Ngôn Thiếu Dục, sau đó dặn dò: “Em thấy gã ta có vẻ không cam tâm lắm, e rằng sẽ giở trò xấu với chúng ta.”

Ngôn Thiếu Dục khẽ chau mày.

Vân Chi

Lý Phú Quý gật đầu nói: “Cái gã đó không phải hạng người tốt lành gì, biết đâu chừng lại dám làm thật. Cũng chẳng có gì quá rắc rối, mời mấy tên du côn kia hút thuốc, uống rượu, xúi bẩy vài lời, để chúng biết có thể đến đây kiếm chác, chắc chắn bọn chúng sẽ đến. Chúng ta cứ đề phòng hơn một chút cũng chẳng sai.”

“Nếu chỉ đơn thuần là đám du côn tới gây rối, chuyện đó vẫn còn dễ giải quyết…”

Điều mà Tô Nhuyễn để tâm lại là một vấn đề khác: “Các cậu cũng phải đặc biệt chú ý đến sự an toàn của công nhân trên công trường. Mũ bảo hộ phải được trang bị đầy đủ, mặt khác, toàn bộ máy móc cũng nên mời thợ sửa chữa tới kiểm tra và bảo dưỡng lại một lượt.”

Lý Phú Quý nhăn mặt: “Mỗi lần mời thợ sửa chữa tới là tốn đến hai trăm đồng đấy, mấy cỗ máy kia đều là đồ mới tinh, dùng lâu vậy rồi có thấy phát sinh vấn đề gì đâu.”

Tô Nhuyễn nghiêm giọng nói: “Cậu xem, nếu chỉ là đám du côn tới kiếm chác, chúng ta bỏ ra chút đỉnh tiền là có thể thu xếp ổn thỏa. Nhưng một khi để máy móc xảy ra sự cố, nhẹ thì bị trọng thương, nặng còn có thể mất mạng người đấy.”

Lý Phú Quý bị cô làm cho giật mình: “Cái gã đó lại lớn gan đến vậy ư?”

Không phải Tô Nhuyễn cảm thấy Cao Cường lại to gan lớn mật đến thế, chỉ là cô đã quen với việc cẩn trọng. Cô dặn: “Cứ kiểm tra hết một lượt đi, đừng bỏ sót bất cứ chỗ nào.”

Dặn dò xong xuôi một cách nghiêm túc, Tô Nhuyễn lại cười nói: “Đương nhiên, số tiền này chúng ta không thể nào chi ra một cách vô ích như vậy.”

Cô nói với Ngôn Thiếu Dục: “Anh à, anh đến Cục Đường bộ một chuyến, trao đổi với họ về vấn đề tuyên truyền kiến thức an toàn lao động trên công trường. Cứ nói chúng ta muốn xây dựng một công trường kiểu mẫu.”

Trước đây, Tô Nhuyễn đã để Ngôn Thiếu Dục nắm được điểm yếu của Lộc Mãn Ý, ép đối phương phải giới thiệu cho anh người phụ trách đấu thầu công trình cùng với vài cán bộ quản lý bên Cục Đường bộ. Đợi sang năm, sau khi công trình này hoàn thành và Ngôn Thiếu Dục thành lập công ty riêng, anh sẽ không cần thông qua những tay môi giới lằng nhằng như Tổng giám đốc Trịnh nữa, mà có thể trực tiếp đấu thầu các hạng mục công trình lớn.

Còn trong quá trình hoàn thành công trình này, việc tạo thêm cơ hội tiếp xúc với những người đó cũng là một trong những thủ đoạn hữu hiệu để giữ gìn mối quan hệ.

Đúng như lời Tô Nhuyễn vừa nói, thật ra chính phủ đã có một vài quy định về việc tuyên truyền an toàn lao động rồi, nhưng hiện tại đa phần các nhà thầu còn kém về mặt văn hóa, chẳng mấy ai chịu thực hiện một cách nghiêm túc. Hễ vừa nghe thấy phải bỏ ra thời gian, vật liệu và công sức, tất nhiên những nhà thầu nào trốn được thì đều lập tức tìm cách thoái thác.

Nếu công trình của Ngôn Thiếu Dục có thể tích cực phối hợp, đương nhiên người phụ trách sẽ rất lấy làm vui mừng.

Ngôn Thiếu Dục cũng đã nghĩ thông suốt điểm này, lập tức nói: “Anh sẽ đi làm ngay đây.”

Chuyện này chẳng phải việc gì lớn lao, Ngôn Thiếu Dục nhanh chóng hoàn tất. Khi quay về, anh còn mang đến cho Tô Nhuyễn một tin tức: “Lộc Mãn Ý đã bị người ta tố giác, giờ đã bị tạm đình chỉ chức vụ để tiếp nhận điều tra.”

Tô Nhuyễn chợt ngỡ ngàng. Lộc Mãn Ý bị tố cáo? Chẳng lẽ Lộc Minh Sâm đã bắt tay hành động rồi sao?

Vừa nghĩ tới đây, cô chợt nhớ ra, hình như đã lâu lắm rồi Lộc Minh Sâm không liên lạc với cô. Lần tới có dịp trò chuyện, cô nhất định phải hỏi thăm anh đôi điều về chuyện gia đình họ Lộc mới được.

Suy nghĩ ấy vừa nhen nhóm, thì ngay ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại từ Chính ủy Vương. Lúc này Tô Nhuyễn mới hay, Lộc Minh Sâm đã có tâm trạng bất ổn hơn hai tháng nay rồi: “Rốt cuộc là thế nào? Đang yên đang lành, sao tự dưng lại sinh sự thế này?”

Chính ủy Vương cũng chẳng rõ là vì lẽ gì: “ Tôi cũng không biết. Khoảng từ giữa tháng tư cho đến đầu tháng sáu, chẳng có ngày nào anh ấy yên ổn, hoàn toàn không dò ra được nguyên do.”

Nghĩ đến khoảng thời gian này, Tô Nhuyễn lại như nắm được vài điểm manh mối. Cô cố nhớ lại thời gian và quá trình lụn bại của gia đình họ Lộc đời trước, nhưng cũng chẳng tìm được mấy thông tin hữu ích.

Kiếp trước, sau khi gả cho Hoắc Hướng Dương, cô liền vội vàng bôn ba làm ăn, kiếm tiền, lại vì giận dỗi nhà họ Tô nên cũng không giữ liên lạc thường xuyên. Mãi cho đến Tết Nguyên đán năm ấy trở về huyện Khai Vân, cô mới hay tin, gia đình họ Lộc vốn tự phụ tột độ lại gần như lụn bại chỉ sau một đêm. Cô chỉ biết đại khái thời điểm rơi vào giữa năm.

Đại thiếu gia và tam thiếu gia của gia đình họ Lộc bị tố cáo nhận hối lộ, bị cắt chức điều tra. Hình như ông cụ Lộc bị tin tức ấy kích động mà sinh bệnh trúng gió, chưa kịp đón năm mới đã qua đời. Còn bà cụ thì sống thêm được mười mấy năm, nhưng bị con cả và con ba đối xử bạc bẽo, sống những ngày tháng lay lắt vô cùng thảm thương.

Tô Thanh Thanh từng nói, chuyện này đều do Lộc Minh Sâm làm. Vậy thì việc anh ấy lâm vào trạng thái tâm lý bất ổn trong một thời gian dài, e là có liên quan đến gia đình họ Lộc.

Tô Nhuyễn không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn thuần là một bản tố cáo. Nếu lựa chọn đơn giản như vậy, trước đây khi nhận được chứng cứ, Lộc Minh Sâm đã có thể tố cáo để nhà họ Lộc bị hạ bệ, phải về quê rồi, chứ đâu phải đợi đến bây giờ.

Rốt cuộc, Lộc Minh Sâm định làm gì đây?

Tô Nhuyễn mơ hồ cảm thấy, có lẽ đây chính là mối bận tâm sâu sắc nhất trong lòng anh. Như chuyện lần trước anh chỉ bốc đồng bỏ trốn, còn lần này anh lại cẩn trọng che giấu cô suốt bấy lâu. Hiển nhiên, anh đã quyết định xa lánh cô, trở về với sự xa cách ban đầu của hai người.

Chắc hẳn, đây chính là nguyên nhân khiến anh chán nản, buông xuôi chính mình ở đời trước.

Tuyệt đối không thể để anh đơn độc một mình gánh vác!

Lộc Minh Sâm, rốt cuộc anh đang ở nơi nào?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 243: Lộc Minh Sâm, bắt được anh rồi (1)