Khi Tô Nhuyễn đang cố gắng suy nghĩ xem có thể tìm được Lộc Minh Sâm ở nơi nào, cô bỗng dưng sững lại …
Bóng người ngày đó cô nhìn thấy ở cổng trường sau khi vừa thi đại học xong, lúc ấy cô cho rằng mình đã nhìn lầm. Giờ ngẫm lại, rất có thể đó chính là Lộc Minh Sâm.
Anh vẫn còn để tâm đến cô. Nếu đã có ý định đối phó với gia đình họ Lộc, chắc chắn anh cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Tô Nhuyễn suy đi tính lại. Ngày hôm sau, cô một mình tìm đến nhà họ Lộc, muốn thử xem có thể tìm được dấu vết anh có thể để lại ở đây chăng. Dù thế nào cô cũng phải thử, dù thế nào cô cũng không thể để Lộc Minh Sâm đơn độc gánh vác chuyện này.
Nhưng, người tính không bằng trời tính. Cô vừa gõ cửa nhà họ Lộc, nhìn thấy cô, hai mắt Lộc Mãn Ý đã trợn trừng, lửa giận bốc ngùn ngụt, như muốn vồ lấy cô mà ăn tươi nuốt sống: “Là mày đúng không? Là mày tố cáo tao!”
Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói gì, Ngôn Thiếu Thời đã vừa thở hổn hển vừa chạy tới: “Chị!”
“Cậu nói hình như công trường xảy ra biến cố gì đó, anh ấy lại không thấy bóng dáng đâu cả, chị mau đi xem đi.” Tô Nhuyễn giật mình, cứ ngỡ xảy ra chuyện lớn lao gì, ngay lập tức xoay người quay về.
Lộc Mãn Ý đuổi theo sau, the thé mắng: "Tao nói cho mày biết Tô Nhuyễn, nếu tao mà không sống yên ổn, thì cái công trình kia của mày cũng đừng hòng mà hoàn thành! Mày cứ chờ đấy mà xem!"
Tô Nhuyễn không còn tâm trí nào để nghe mấy lời uy h.i.ế.p từ phía sau lưng, cô chỉ một lòng một dạ chạy theo Ngôn Thiếu Thời tới công trường. Cô không hề hay biết, một tia âm u tàn độc chợt lóe lên trong ánh mắt của Lộc Trường Hà…
Khi Tô Nhuyễn vừa tới công trường, cô thấy đám công nhân đang xúm xít quanh chiếc xe lu, ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán, nhưng hình như không có sự cố hỗn loạn nào xảy ra, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Xe lu gặp trục trặc rồi." Cậu Ba nhíu mày đáp: "Cả chân phanh lẫn bánh lái đều có vấn đề. Vừa nãy lúc thợ lái máy khởi động, nó còn chạy lệch sang một bên, may mà lúc đó xung quanh không có ai. Cháu nhìn xem chỗ đó kìa..."
Tô Nhuyễn nhìn theo hướng ông chỉ, lập tức trông thấy một đoạn đường đã bị lún xuống thấy rõ, đủ để thấy lực ép khủng khiếp đến nhường nào.
Lý Phú Quý nói thêm: "Quả đúng là bị cháu nói trúng rồi. Nếu cứ lái tiếp thì cả đoạn đường này đều phải làm lại."
"Có điều, cái thằng Cao Cường kia đúng là hơi dại dột. Lái thứ máy móc nguy hiểm thế này mà xung quanh không một bóng người, chẳng qua chỉ phải sửa lại một đoạn đường, thì có thể gây thiệt hại bao nhiêu cho chúng ta chứ?"
Tô Nhuyễn nhăn chặt mày, luôn có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như mọi người nghĩ.
"Cứ bảo dưỡng lại là được." Tô Nhuyễn không muốn làm mọi người thêm hoang mang: "Trước khi đưa vào sử dụng, tất cả máy móc đều phải được kiểm tra và bảo dưỡng kỹ càng. Đến khi nào thợ lái máy đã xác định an toàn rồi, công nhân mới được phép lại gần."
"Lát nữa tôi sẽ cho dựng thêm mấy cái lều bạt nữa, mọi người đừng đứng dưới bóng máy móc mà tránh nắng nữa, biết chưa?"
Cú xe lu mất lái vừa rồi đã làm mọi người một phen hú vía. Nếu lúc đó có ai đứng gần đó, e rằng không c.h.ế.t thì cũng bị thương nặng.
Thợ lái máy sau khi điều chỉnh xong, bước xuống xe dặn dò: " Tôi đã khóa công tắc tổng lại rồi. Từ nay về sau, người không có phận sự thì tuyệt đối không được tự ý đụng vào nó, làm không tốt rất dễ gây nguy hiểm đấy!"
Lý Phú Quý và Cậu Ba vội vàng gật đầu. Đang định nhân tiện dặn dò công nhân đôi lời, thì họ thấy một đám người hùng hổ từ phía đối diện xông tới.
Đó là đám côn đồ, lưu manh có tiếng trong làng, hai mươi mấy tên khí thế hung hãn ngút trời.
"Hay lắm, đây chắc là bọn người do thằng Cao Cường kia tìm tới đây nhỉ?" Lý Phú Quý lập tức ra hiệu cho công nhân của mình cầm gậy gộc lên, không phải để đánh nhau, chủ yếu là để nâng cao khí thế.
Từ khi bắt đầu công trình này, Ngôn Thiếu Dục đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đám côn đồ và mấy cán bộ ở thôn tới quấy phá, thế nên lúc này đám người kia kéo đến hiển nhiên không có ý tốt lành gì.
Công nhân vốn là những người quen làm việc nặng nhọc, thật ra chẳng ai sợ đánh đ.ấ.m cả. Còn những người yếu bóng vía thì đã lẩn trốn ra xa hết rồi.
Tên côn đồ cầm đầu đứng trước mặt bọn họ, rung đùi chỉ trích thẳng thừng: "Trong thôn chúng tao mất bốn con gà, mấy đứa nhỏ nói nhìn thấy tụi mày bắt trộm."
Hắn ta chỉ vào Lý Phú Quý, nói: "Khôn hồn thì giao ra đây ngay. Nếu không, hôm nay tụi mày đừng hòng làm việc gì hết!"
Lý Phú Quý tức quá bật cười: "Tụi tao muốn ăn thịt gà thì phải đi ăn trộm sao? Mày cứ nói thẳng ra ai đã sai bảo tụi mày tới đây đi! Đúng là đám du côn lưu manh làm việc không đàng hoàng, thảo nào vợ mày bỏ nhà đi theo trai cũng phải thôi!"
Đám người kia vốn chẳng có chút văn hóa nào. Chưa nói được mấy câu đã xông lên định động thủ. Tất nhiên, Lý Phú Quý cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức dẫn người đánh trả.
Tô Nhuyễn thấy vậy, vội vàng bảo Ngôn Thiếu Thời đi báo công an, hiển nhiên là không thể nào can ngăn nổi. Đừng nói đám công nhân có chịu nghe lời cô hay không, cho dù bọn họ có nghe, cô cũng không thể để đám côn đồ kia ngang ngược ra tay, còn công nhân thì đứng yên chịu trận được.
Chỉ mong không ai bị thương…
Đang lúc suy tư, bỗng nhiên Tô Nhuyễn trông thấy một người đàn ông vọt qua đám đông, nhanh nhẹn nhảy lên chiếc xe lu.
Đám công nhân vừa nghe tài xế cảnh cáo, liền lớn tiếng hô hoán: “Đừng lộn xộn! Không muốn sống nữa hay sao!”
Tô Nhuyễn nhận ra người nọ dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, ấn nút khởi động xe thuần thục đâu ra đấy. Mà lúc này đây, xung quanh chiếc xe chật cứng người, không chỉ có đám du côn trong thôn mà còn cả các công nhân đang làm việc.
Chỉ thoáng cái, Tô Nhuyễn đã hiểu ra. Đối phương không chỉ muốn công nhân gặp tai nạn trên công trường, mà còn muốn đám du côn trong thôn cũng phải gặp chuyện.
Công nhân tử thương trên công trường đã đủ đáng sợ rồi, nếu có thêm đám du côn kia nữa… Chắc chắn người trong thôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ…
Nếu vừa rồi khi tài xế xuống xe mà không khóa tổng, thì lúc này hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Tô Nhuyễn và cậu Ba liếc nhau, đều nhìn thấy rõ nỗi kinh hoàng trong mắt đối phương. Rốt cuộc là kẻ nào lại dám ra tay nhằm vào nhà họ Ngôn hiểm độc đến vậy?
Tên Cao Cường kia tuy tự ti và ghen ghét Ngôn Thiếu Dục, nhưng tuyệt đối không thể nào sắp đặt được một âm mưu tinh vi và đáng sợ như thế này.
“Cảnh sát tới rồi!” Đột nhiên có người hô to một tiếng, đám du côn lập tức hoảng hốt. Đặc biệt là người đàn ông nhỏ thó đang loay hoay trên ghế điều khiển xe lu, cố sức ấn nút mà xe vẫn không khởi động được. Nghe thấy cảnh sát đã đến, hắn ta lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Ngăn bọn chúng lại! Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Cô nhất định phải bắt được kẻ đứng sau đã nghĩ ra kế hoạch ác độc đến nhường này, nếu không sau này cô sẽ chẳng thể nào yên lòng mà ngủ được.
Đám công nhân như vừa được uống thuốc an thần, lúc này dù có đánh đám du côn kia, cảnh sát cũng sẽ đứng về phía họ. Vì vậy, tất cả mau chóng xông lên dồn ép đám du côn.
Thấy gã đàn ông nhỏ thó kia định chạy, Tô Nhuyễn liền chạy lên giúp sức ngăn chặn.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa tới gần đám người đó, đột nhiên một tiếng gầm vang dội từ xa vọng tới: “Tô Nhuyễn! Đừng qua đó!”
Là Lộc Minh Sâm!
Cô mừng rỡ quay đầu, khóe mắt lại lướt qua một tia sáng lạnh. Lông tơ trên người cô theo bản năng dựng đứng lên, cô nhanh nhẹn lách người tránh sang một bên. Đồng thời, một vật thể không rõ phá không vút tới, va chạm với tia sáng kia, phát ra tiếng kim loại leng keng chói tai.
Dù đã kịp thời tránh né, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy eo mình đau nhói. Ngay sau đó, cô cảm nhận được dòng m.á.u tươi đang rỉ ra …
“Tô Nhuyễn!” Giọng Lộc Minh Sâm đầy hoảng hốt, anh gần như chỉ trong chớp mắt đã lao tới trước mặt, một tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
Vì tiếng hét của anh mà đám người đang hỗn chiến cũng nhìn thấy vết m.á.u mơ hồ thấm qua vạt áo của cô. Cả đám lập tức hoảng sợ chạy tứ tán: “Ối làng nước ơi! Giết người! Giết người rồi!”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm đang nôn nóng sốt ruột, cô túm lấy vạt áo anh: “Bắt được anh rồi!”