Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 246: Giải quyết nhà họ Lộc có thể mang em theo không? (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lộc Minh Sâm cẩn thận đỡ cô đứng dậy, bước ra ngoài, thế nhưng lại chẳng dám liếc mắt nhìn cô lấy một cái: “Thế nào rồi? Đau không?”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Anh nhìn mặt em chẳng phải sẽ rõ sao? Chuyện này mà còn phải hỏi à?”

Thấy Lộc Minh Sâm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, Tô Nhuyễn đ.â.m ra chán nản. Gã đàn ông này rõ ràng là cố tình trêu cô mà!

Khi hai người ra ngoài, Lý Nhược Lan đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Vừa nhìn thấy Tô Nhuyễn, chân bà đã mềm nhũn, suýt chút nữa là khuỵu xuống. Ngôn Thành Nho vội vàng đỡ lấy bà, khẽ trấn an: “Thôi được rồi, con bé không sao cả. Bà đừng có tự dọa mình nữa.”

“Tất cả là tại mẹ!” Lý Nhược Lan vẫn không khống chế nổi, nước mắt rơi xuống: “Mẹ không nên đôi co với cái tên Cao Cường đó. Bọn họ muốn nói gì thì cứ để họ nói, mẹ …”

“Mẹ.” Tô Nhuyễn ngăn bà ấy lại: “Mẹ lo xa rồi. Cái tên Cao Cường đó vốn là hạng người như vậy, dù chúng ta không hé răng, anh ta cũng sẽ giở trò xấu xa thôi. Huống hồ, chuyện lần này có phải do một tay anh ta làm ra hay không, vẫn còn chưa biết chừng.”

Tô Nhuyễn cho rằng Cao Cường không có lá gan và mưu lược đến vậy, nhưng lần này e là sẽ không tóm được kẻ chủ mưu thực sự, kẻ có gan và mưu kế đứng sau.

Kết quả điều tra của cảnh sát đúng như những gì Tô Nhuyễn nghĩ.

“Bọn du côn đó khai, nghe Cao Cường nói công trình của hai người có thể kiếm được bộn tiền, cho nên chúng muốn tới kiếm chác chút đỉnh, không ngờ lại xảy ra xô xát, làm người khác bị thương.”

“Còn tên Cao Cường kia, nghe nói bọn du côn cầm d.a.o đ.â.m cô, liền run rẩy bần bật trong phòng thẩm vấn. Sau khi chúng tôi điều tra, đúng là anh ta chỉ dừng lại ở việc xúi giục mà thôi.”

Cảnh sát nhìn Tô Nhuyễn: “Chuyện xe lu, cậu cô cũng đã kể với chúng tôi rồi. Có điều, tên Trương Trụ kia khai, anh ta chỉ trùng hợp nhìn thấy chiếc xe lu đang đậu gần đó, liền thuận thế nhảy lên, định hù dọa mọi người một phen.”

“Còn cái gã cầm dao, nghe tin cảnh sát ập tới, lại bị tốp công nhân ngăn cản không cho thoát, trong tình thế cấp bách mới rút d.a.o ra hù dọa. Ai ngờ đúng lúc ấy cô lại xông vào.”

Tóm lại, mọi chuyện đều là ngẫu nhiên trùng hợp. Chớ nói là tội mưu sát, ngay cả tội cố ý gây thương tích cũng không đủ chứng cứ để kết tội. Chỉ có thể dựa vào tội danh đánh nhau gây rối trật tự để giam giữ bọn chúng vài tháng. Còn riêng tên Cao Cường, e rằng cũng chỉ bị giam giữ vài ngày rồi được thả ra, không bị quy vào án hình sự.

Tô Nhuyễn vẫn chưa nói gì, cô biết lực lượng công an lúc này còn yếu kém, sẽ chẳng thể chỉ vì lời đoán mò của cô mà xem đây là trọng án để dốc hết sức điều tra; nếu không, vụ nào cũng thế thì họ còn làm sao mà xử lý các vụ án lớn khác cho xuể.

Đợi công an rời đi, Tô Nhuyễn ngả người xuống đầu giường, trông có vẻ uể oải: “Xem ra chỉ có thể như vậy, chẳng giải quyết được vấn đề gì.”

Cô nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm, dạo này anh không phải về đơn vị công tác, vậy có thể ở bên cạnh em luôn được không?”

Lộc Minh Sâm lấy thuốc ra từ ngăn kéo tủ đầu giường, nhẹ nhàng đáp: “Không.”

Tô Nhuyễn tự động vén vạt áo lên: “Không cái gì mà không? Là không giải quyết được vấn đề, hay là không về đơn vị?”

Cô nhìn sang gương mặt góc cạnh lạnh lùng của anh: “Hay là… không ở bên cạnh em?”

Lộc Minh Sâm dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ ngồi xổm xuống mép giường, nghiêm túc dùng tăm bông bôi thuốc lên miệng vết thương còn mới, nhìn thật đáng sợ ở eo cô.

Bôi thuốc xong, anh định đứng dậy, lại bị Tô Nhuyễn níu chặt cánh tay: “Khoan đã!”

Cô vỗ nhẹ xuống mép giường: “Ngồi xuống đây.”

Thấy cô định đứng dậy đuổi theo mình, Lộc Minh Sâm đành phải xoay người ngồi xuống: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào mặt anh, càng lúc càng gần. Yết hầu Lộc Minh Sâm di động, không nhịn được quay mặt đi: “Làm gì thế?”

Tô Nhuyễn chỉ vào vết sẹo dưới mắt trái anh, nói: “Mấy tháng nay có phải anh không chịu bôi thuốc trị sẹo đều đặn không? Hình như vết sẹo đậm lên rồi.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Thuốc trị sẹo đã dùng hết rồi.”

Tô Nhuyễn “chậc” một tiếng: “Không sao đâu, em có chuẩn bị cho anh đây.” Cô dùng tư thế không động đến miệng vết thương, khó nhọc lục tìm ngăn kéo tủ đầu giường.

Lộc Minh Sâm nhìn cô đang khó nhọc cử động, không nhịn được đè cô lại: “Đừng lộn xộn.” Rồi anh lấy giúp cô một hộp kem trị sẹo mới tinh ra khỏi ngăn kéo.

Tô Nhuyễn nhận được kem trị sẹo, cao hứng vẫy tay với Lộc Minh Sâm: “Lại đây, đến lượt em trêu chọc anh rồi.”

Lộc Minh Sâm bật cười: “Ai trêu ghẹo em?”

Tô Nhuyễn không phản bác: “ Đúng đúng đúng, anh không trêu ghẹo em, eo em làm sao sánh được với dung mạo anh. Có thể may mắn sờ lên khuôn mặt này của anh, em mới là người hời lớn.”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, biết không thể thay đổi ý định của cô vợ, đành phải ngoan ngoãn đến gần để Tô Nhuyễn dễ dàng bôi thuốc cho anh.

Tô Nhuyễn dùng tăm bông bôi thuốc lên vết sẹo, nhìn đôi mắt hơi rũ xuống của Lộc Minh Sâm, đột nhiên nói: “Anh Minh Sâm, khi anh giải quyết chuyện nhà họ Lộc có thể mang em theo cùng hay không?”

Lộc Minh Sâm lập tức ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Tô Nhuyễn.

Cô đắc ý nói: “Chuyện lần này có gì lạ đâu cơ chứ, người duy nhất hận em muốn chết, cũng có thể nghĩ ra kế sách tàn nhẫn này, chỉ có nhà họ Lộc ngạo mạn, hống hách từ trước tới nay.”

“Trước đây bọn họ còn kiêng dè vì công việc chung của đơn vị, bây giờ Lộc Mãn Ý bị tố cáo, chắc chắn họ nghĩ là em làm, sau khi không còn điều gì phải e dè, ắt sẽ chẳng ngần ngại giở trò trả đũa em thôi.”

Cô nhìn Lộc Minh Sâm: “Mang em theo được không? Em muốn tự mình xem cái kết cục bi thảm của bọn họ.”

Lộc Minh Sâm lại lần nữa rũ mắt xuống: “Được.”

Đợi anh đi khỏi, Tô Nhuyễn không nhịn được trợn mắt khinh khỉnh, đồng ý nhanh gọn vậy, hẳn là đang gạt mình đây mà.

Có điều Tô Nhuyễn cũng không nói gì thêm, chỉ là cứ thế để mắt đến nhất cử nhất động của Lộc Minh Sâm.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm rất trầm ổn, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc cô, anh còn dành thời gian tập vật lý trị liệu. Mỗi ngày, anh cũng chỉ ra ngoài tạt qua chợ mua đồ ăn, hoặc ghé bệnh viện.

Mãi cho đến bảy ngày sau, Tô Nhuyễn mơ hồ nghe được tiếng máy nhắn tin của anh vang lên trong căn phòng nhỏ, chỉ một lát sau Lộc Minh Sâm đã ra ngoài, nói: “Anh phải đi giải quyết chút chuyện giúp chiến hữu, tối nay sẽ về.”

Tô Nhuyễn bày ra vẻ mặt lưu luyến không rời: “Vậy anh về sớm nhé, không có anh em thấy lo lắm.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay xoa mạnh mái tóc cô một trận: “Biết rồi.”

“Ái chà, tóc rối hết rồi!” Tô Nhuyễn gạt tay anh ra, lướt qua gương mặt anh, trong lòng khẽ nao nao.

Lộc Minh Sâm lưu loát xoay người rời đi, Tô Nhuyễn vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Ánh mắt anh vừa rồi sao mà sâu xa thế, rốt cuộc anh đang nghĩ tới điều gì vậy?

Chẳng lẽ anh định trả thù nhà họ Lộc xong sẽ đi tìm bố mẹ mình sao?

Không đâu, đời trước anh đã hy sinh trên chiến trường, không thể nào lựa chọn cách c.h.ế.t vô nghĩa như vậy được.

Tuy rằng nghĩ như thế, Tô Nhuyễn vẫn nhanh chóng thay quần áo, băng lại miệng vết thương trên eo, khó nhọc ra ngoài.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 246: Giải quyết nhà họ Lộc có thể mang em theo không? (2)