Bệnh viện chuyên khoa Não trên đường Giải Phóng, Lộc Trường Hà vừa lấy thuốc xong, cau mày bước ra ngoài.
Bác sĩ khuyên tốt nhất ông ta nên làm phẫu thuật trong năm nay, nếu không với tình hình hiện tại, đợi đến sang năm xác suất biến chứng sẽ vô cùng cao.
Đầu năm, vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, nhưng mà ba tháng trước Lộc Minh Sâm thường xuyên gây áp lực, cảnh cáo, lại khiến ông ta không dám mạo hiểm.
Tỷ lệ tử vong sau phẫu thuật quá cao, cái thằng Lộc Minh Sâm điên rồ kia lại hiểu biết bệnh tình của ông ta đến vậy, lỡ như khi làm phẫu thuật mà anh ta mua chuộc bác sĩ hoặc y tá, chỉ cần một sai lầm nhỏ nhoi thôi, sợ là ông ta cũng không biết mình c.h.ế.t thế nào.
Lộc Trường Hà cảm thấy hơi tức ngực, dừng lại nghỉ ngơi một lát, bỏ lọ thuốc dùng khẩn cấp vào túi áo để tiện lấy ra dùng. Trong lúc ông ta đang suy tư phải làm sao mới che giấu được mọi người để làm phẫu thuật, đột nhiên đỉnh đầu bị một cái bóng bao phủ.
Lộc Trường Hà ngẩng đầu lên theo bản năng, đợi khi nhìn rõ người trước mặt, ông ta lập tức cả kinh lui về phía sau một bước: “Mày… Sao mày lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua túi thuốc trong tay ông ta, khóe miệng chậm rãi cong lên: “ Tôi tới tìm ông mà, tôi đã nói rồi mà ông nội, ông phải tin có báo ứng chứ.”
Lộc Trường Hà cố gắng kiềm chế cảm xúc, vội vàng móc lọ thuốc vừa bỏ vào túi ra, nhanh chóng ngậm thuốc vào trong miệng.
Nhìn hành động của ông ta, Lộc Minh Sâm cười như không cười, nói: “Ông nội, ông đang sợ gì vậy? Chẳng lẽ cháu còn có thể cướp thuốc của ông sao?”
Dứt lời anh vươn tay ra, đỡ lấy cánh tay Lộc Trường Hà, dìu ông ta tới ven đường.
Lộc Trường Hà chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, miệng đang ngậm thuốc hoảng sợ ấp úng: “Mày định làm gì?”
Lộc Minh Sâm cúi người, khẽ cười bên tai ông ta: “Yên tâm, sẽ không hại ông đâu. Làm gì có chuyện tôi lại để ông c.h.ế.t đi dễ dàng như thế.”
Giữa ngày nóng bức, sống lưng Lộc Trường Hà lại lạnh toát, ông ta cực lực giãy giụa: “Mày buông tao ra! Mày định làm gì? Tao kêu người đó!”
“Cứ kêu đi. Ông cháu ruột với nhau, ông nghĩ bọn họ sẽ tin ông sao?”
Môi Lộc Trường Hà run rẩy nói không ra lời, Lộc Minh Sâm tiếp tục cười nói: “Chỉ là gọi điện thoại cho người nhà thôi mà, đừng căng thẳng quá.”
“À, tôi nhớ là bệnh này của ông không được để cảm xúc kích động nhỉ? Đừng để lát nữa lại thật sự ngã ra đất.”
Anh liếc mắt nhìn hộp thuốc trong túi áo Lộc Trường Hà, cười tủm tỉm nói: “Ông đoán xem, đến lúc đó tôi có cho ông uống thuốc hay không?”
Đúng là Lộc Trường Hà cảm thấy hơi tức ngực, tim đập cũng nhanh hơn hẳn. Ông hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Nếu có mệnh hệ gì ở đây, chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ trơ mắt đứng nhìn ông ta chết.
Gần bệnh viện có không ít bốt điện thoại công cộng. Lộc Minh Sâm tùy tiện tìm một quầy báo ven đường, một tay vững vàng đỡ Lộc Trường Hà, tay còn lại thuần thục bấm xuống một dãy số. Lộc Trường Hà để ý thấy, đó đúng là số điện thoại nhà ông ta.
“Alo?” Giọng Lâm Mỹ Hương vọng tới.
Lộc Minh Sâm nói thẳng vào vấn đề: “Có phải Lộc Mãn Cát đang bị cắt chức tạm thời để điều tra hay không?”
Lâm Mỹ Hương sửng sốt, sau đó cả giận gắt lên: “Là mày? Lộc Minh Sâm!”
Ông cụ Lộc cũng trừng mắt nhìn Lộc Minh Sâm, bất ngờ hỏi: “Sao lại thế? Mãn Cát làm sao vậy?”
Lộc Minh Sâm không để ý tới Lộc Trường Hà, chỉ hỏi Lâm Mỹ Hương: “Chắc Lộc Mãn Ý và Lộc Thải Hà đều đang ở nhà bà chứ gì? Bà mở loa ngoài ra, tôi có lời muốn nói.”
Loa ngoài nhanh chóng được bật. Giọng nói tức đến muốn hộc m.á.u của Lộc Mãn Cát truyền tới: “Lộc Minh Sâm, chuyện của Mãn Ý cũng do mày giở trò quỷ, có đúng không? Rốt cuộc mày muốn gì?”
Lộc Minh Sâm không trả lời mà quay sang hỏi Lộc Trường Hà bên cạnh: “Ông nội, chú Ba cháu mất việc không thấy ông sốt ruột, bây giờ bác Cả không có tiền sao ông cũng chẳng nóng nảy? Vì có hậu chiêu gì chăng?”
Lộc Thải Hà nghi hoặc hỏi từ đầu dây bên kia: “Cha? Sao cha lại ở bên cạnh cái thằng điên kia? Cha bị nó trói lại à?”
Thật ra Lộc Trường Hà rất muốn nhân cơ hội này mà thừa nhận, nhưng Lộc Minh Sâm đã mở miệng trước: “Yên tâm, tôi trói ông ta làm gì. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, nếu muốn giữ việc làm, thì trả lại hết số đồ từng giấu đi năm đó cho tôi. Tất cả đều là di vật của mẹ tôi.”
Đám người bên kia trăm miệng một lời thốt lên: “Di vật gì?”
“Mẹ mày còn để lại đồ cho mày?”
“Là thứ gì?”
Sắc mặt Lộc Trường Hà thay đổi: “Mày nói bậy bạ gì đó?”
“Ông nội.” Lộc Minh Sâm nói, giọng điệu lạnh lùng: “Có lẽ ngài không biết, từ năm bốn tuổi tôi đã có ký ức rồi. Đồ của mẹ tôi, tôi nhớ vô cùng rõ ràng. Chiếc vòng tay ngọc mỡ dê dì Phúc lấy ra kia vốn dĩ có một đôi, một chiếc vòng khác vẫn ở trong tay mẹ tôi.”
“Còn có một trăm đồng bạc, nhẫn vàng và vòng tay bạc vụn vặt Lâm Mỹ Hương từng dùng tôi không cần nữa, ngại bẩn. Nhưng đồng bạc và chiếc vòng ngọc kia, mọi người phải trả lại cho tôi.”
“Ông cụ thà nhìn mọi người mất việc cũng không chịu trả lại, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào mọi người.”