Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 248: Lộc Minh Sâm trả thù (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tiếng kinh hô của Lộc Thải Hà truyền đến từ đầu dây điện thoại: “Là chiếc vòng ngọc giá trị bốn mươi vạn kia?”

Lý Mai, vợ của Lộc Mãn Ý, lại cả giận nói: “Chị dâu, không phải chị nói chiếc nhẫn vàng kia là chị tự mua à? Sao bây giờ lại thành của cha mẹ cho chị?”

“Mẹ, nói tới hầu hạ, chúng con cũng phụng dưỡng cha mẹ không ít. Vàng cho chị ấy rồi, sao bạc cũng không tới phần con?”

Hiển nhiên, những người bên kia đầu dây và ông cụ Lộc đều có chung một ý nghĩ: đã có thứ đáng giá bốn năm chục vạn rồi thì ai còn quan tâm tới công ăn việc làm nữa? Có điều bọn họ phải lấy được mấy thứ đó trước đã.

Phía bên này, Lộc Minh Hà lập tức hiểu ra mục đích của Lộc Minh Sâm, càng sốt ruột càng khó thở: “Mấy đứa đừng nghe nó nói bậy. Lúc ấy mẹ nó còn không có tiền uống thuốc, nếu thật sự có đồ tốt như vậy thì có đến nỗi ấy không?”

Sắc mặt Lộc Minh Sâm trở nên lạnh lẽo: “Nếu không có, sao ba người con của ông đều sắp mất việc cũng không thấy ông nóng nảy? Còn không phải vì có nên ông mới đủ tự tin sao?”

“Vì sao ông biết ông ngoại tôi có để lại đồ cho tôi? Bởi vì ông đã nhìn thấy danh sách ở chỗ mẹ tôi.”

“Tại sao Lộc Mãn Cát và Lâm Mỹ Hương lại chăm sóc ông chu đáo như vậy? Còn luôn nghe theo mọi quyết định của ông không chút nghi hoặc? Chẳng phải là vì họ cũng từng trông thấy tờ danh sách kia hay sao?”

Phía bên kia, Lộc Mãn Ý và Lý Mai còn chưa kịp lên tiếng, Lộc Thải Hà đã gào lên trước: “Được lắm, cha, cha làm hay thật đấy! Chuyện quan trọng nhường này cha thà nói với người ngoài còn hơn là nói với con!”

“Con là con gái ruột của cha mẹ đó! Có phải cha mẹ định lén lút chia chác tài sản cho bọn họ không?”

Lý Mai cũng kêu lên: “ Tôi cũng không hề hay biết chuyện này! Cha, đều là con trai cả, chúng con cũng đâu có ít công chăm sóc cha, vậy mà cha giấu chúng con kỹ như bưng. Hóa ra chỉ muốn chúng con hiếu thảo, chứ không hề có ý định giúp đỡ gì cho chúng con, như vậy thì thật quá thiệt thòi!”

Vân Chi

Nghe phía đối diện cãi vã ầm ĩ, Lộc Trường Hà giơ tay ôm lấy n.g.ự.c mình: “Làm gì có vòng ngọc, đồng bạc gì…”

Đáng tiếc, phía bên kia đầu dây chẳng ai tin lời ông ta. Lộc Minh Sâm nói thẳng: “Mấy thứ đó được đặt trong một cái hộp gỗ cũ kỹ, sơn đen, in hình hoa mai, bên ngoài nhìn rách nát, chắc hẳn mọi người đều còn nhớ chứ?”

Quả nhiên, những người nhà họ Lộc đều có ấn tượng sâu sắc. Đó là chiếc hộp mà bà cụ Lộc thường dùng để cất những món đồ lặt vặt khi còn trẻ, chỉ là sau này không ai còn thấy đâu nữa.

“Chiếc hộp đó có hai lớp đáy. Cháu nghĩ chắc hẳn ông nội vẫn để đồ ở nơi đó. Nếu tìm thấy mấy thứ đó cho cháu, cháu có thể lo liệu cho mọi người những công việc tốt hơn.”

Nói xong, Lộc Minh Sâm cúp điện thoại cái rụp.

Ông cụ Lộc ôm n.g.ự.c thở hổn hển: “Mày nói càn!”

“Cũng đâu phải hoàn toàn nói bậy đâu ạ?” Lộc Minh Sâm nhìn dáng vẻ khổ sở của ông ta, cười phá lên một cách khoái trá: “Ngoài vòng ngọc và đồng bạc là không có ra, những thứ khác cháu nói đều là sự thật.”

“À, còn có tiền, số tiền mà mẹ cháu tích cóp rất nhiều năm.”

Nhìn mặt Lộc Trường Hà đỏ tía tai, Lộc Minh Sâm làm bộ tốt bụng khuyên nhủ: “Cháu thấy ông vẫn nên khống chế cảm xúc một chút. Nếu không ngã vật ra đây chưa nói có c.h.ế.t hay không, ông về nhà chậm trễ, sợ là bọn họ đã tìm thấy đồ rồi. Không có vòng ngọc và đồng bạc, nhưng gia tài ông chắt bóp bao nhiêu năm qua cũng không ít đâu nhỉ?”

Sắc mặt Lộc Trường Hà thay đổi, mặt cắt không còn giọt máu. Ông cố nén giận, bước ra ven đường vẫy một chiếc taxi. Lộc Minh Sâm cũng theo ông ta lên xe.

Tuy rằng Lộc Trường Hà biết anh chẳng có ý định tốt đẹp gì, nhưng giờ phút này cũng đành chịu vậy.

Đợi khi xe taxi còn cách khu tập thể Đông Cương tám trăm mét, Lộc Minh Sâm đột ngột gọi dừng xe: “Chúng tôi xuống xe ở chỗ này. Bác sĩ bảo bệnh của ông nội tôi nên vận động nhiều mới tốt.”

Lộc Trường Hà trợn mắt phản đối kịch liệt, nhưng Lộc Minh Sâm đã thanh toán tiền xong xuôi, không chút nể nang kéo ông cụ xuống xe, còn giải thích với tài xế: “Người già tính khí thất thường như con nít vậy đấy, cứ bướng bỉnh như vậy. Có điều vì sức khỏe thì không thể nuông chiều bọn họ được.”

Cứ như vậy, Lộc Trường Hà trơ mắt nhìn tài xế lái xe rời đi.

Lộc Minh Sâm cười khoái trá: “Tám trăm mét, hơn mười phút là về tới nhà nhỉ? Ông nội cố lên nhé, biết đâu chừng bọn họ vẫn chưa tìm thấy đâu.”

Lộc Trường Hà nỗ lực cố trấn tĩnh, đi về phía nhà mình. Nhưng mà khi đi tới nửa đường lại cảm thấy tức ngực, thở dốc, tim đập thình thịch. Có điều ông ta vừa uống thuốc chưa được một tiếng đồng hồ, không thể uống thêm, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Lộc Minh Sâm thì thảnh thơi ung dung đi theo sau ông ta, thong thả khiêu khích đối phương: “Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý nghe lời ông như vậy là vì ông hứa hẹn ai hiếu thảo hơn sẽ được chia nhiều của cải hơn, phải không ạ?”

“Ông cứ thử nghĩ xem, nếu đám con cái tự tìm ra tiền, rồi tự ý chia nhau, liệu sau này có đứa nào còn nhớ đến ông hay không? Tôi thấy Lâm Mỹ Hương đã ngán đến tận cổ ông từ lâu rồi, biết đâu rồi đây ông cũng sẽ giống như bà lão xấu số trong thôn ấy.”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 248: Lộc Minh Sâm trả thù (2)