Khi Lộc Minh Sâm còn bé ở Tô Gia Câu, có một bà lão mà mọi người gọi là bà lão xấu số. Con cái bất hiếu, sau khi bà già yếu thì đuổi ra ngoài. Bà cụ lầm lũi sống một mình trong chuồng bò, c.h.ế.t đã mấy ngày rồi người ta mới hay.
Lộc Trường Hà hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng vội vã đi về phía khu nhà mình. Cuối cùng, khi vừa đặt chân đến khu tập thể, ông đã nghe thấy tiếng la thất thanh của vợ: “Đồ hỗn láo, chúng mày không được làm thế! Lộc Thải Hà! Thằng Ba! Hai đứa còn đứng đấy xem trò vui gì nữa? Đây là tất cả gia sản mà tao với bố chúng mày đã chắt bóp cả đời!”
Hiển nhiên là món đồ đã bị tìm ra rồi.
Sắc mặt Lộc Trường Hà tái mét, mặc kệ tim đập thình thịch, ông vội vàng leo lên cầu thang.
Mấy bà hàng xóm mở cửa ra, thấy Lộc Trường Hà về thì không nhịn được mà buôn chuyện: “ Tôi nói này ông cụ Lộc, nhà ông cứ như cái chợ vỡ ấy, suốt ngày cãi vã om sòm.”
Tay cầm chìa khóa của Lộc Trường Hà run rẩy, cuối cùng Lộc Minh Sâm phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, mới giúp ông tra chìa khóa vào đúng ổ khóa.
Cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Lộc Trường Hà nghẹn thở, suýt ngã quỵ: “Cái lũ chúng mày… Đúng là…!”
Hai vợ chồng Lộc Mãn Cát, Lộc Mãn Ý, cùng với Lộc Thải Hà đã lật tung mọi thứ trong nhà lên. Chiếc giường trong phòng ngủ của ông cũng bị tháo tung, tất nhiên là đồ giấu bên trong cũng đã bị tìm ra.
Lộc Minh Sâm đỡ lấy Lộc Trường Hà đang thở hổn hển vào phòng. Vừa định khép cửa lại, chợt một bàn tay vươn ra ngăn chặn: “Còn em nữa thì sao?”
Lộc Minh Sâm đứng sững, quay đầu lại lập tức trông thấy Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài. Cô nghe thấy động tĩnh từ cầu thang liền chạy xuống, một tay vẫn ôm chặt vết thương bên sườn, cất lời, giọng đầy vẻ đắc thắng: “Em biết ngay là có thể chờ anh ở đây mà!”
Nói xong, cô cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Lộc Minh Sâm, lách người vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, tránh ánh mắt tò mò của người ngoài.
Nhìn tình cảnh trong phòng, cô không nhịn được cảm thán: “Làm gì mà đến nông nỗi này?”
Căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông đã bị lục lọi đến mức tan hoang. Cả sáu người nhà họ Lộc đang quần thảo nhau để giành giật một cái két sắt, bà cụ Lộc vừa giành giật vừa la hét: “Cái lũ bất hiếu này, buông tay ra hết cho tao! Chúng mày còn như vậy, đừng hòng tao cho chúng mày bất cứ thứ gì nữa.”
Lộc Thải Hà hung hăng cấu vào bàn tay đang bấu chặt cái két sắt của bà cụ, gằn giọng nói: “Con phụng dưỡng cha mẹ gần bốn mươi năm rồi, mà có thấy hai người cho con một đồng xu dính túi nào đâu!”
“Con nói cho mẹ biết, nếu của cải đã lôi ra đây rồi, thì hoặc là chia đều cho tất cả, hoặc là đừng hòng ai lấy được một đồng nào! Nếu không cho con, con ôm nó nhảy sông tự tử!”
Lý Mai xắn tay giúp Lộc Mãn Ý, tiện thể đẩy Lâm Mỹ Hương sang một bên: “Còn không phải sao? Vợ chồng con hiếu kính cha mẹ như vậy cũng có thấy hai người cho chúng con một chút gì đâu, toàn bộ đều dồn hết cho vợ chồng anh Cả. Cùng là con trai, chúng con hiếu thuận đâu hề kém nhà anh Cả, vậy dựa vào cớ gì mà nhà anh ấy có, còn chúng con thì không có lấy một đồng?”
……
Cả nhà mải miết giành giật, đến nỗi có người đã vào phòng mà chẳng ai hay biết.
Nhìn cái hòm đựng của cải mà mình chôn giấu bị moi ra, đầu óc Lộc Trường Hà quay cuồng, tức thì vớ lấy cây gậy gỗ xông thẳng vào: “Cái lũ chúng mày! Còn không chịu dừng tay ngay cho tao!”
Nghe thấy giọng ông, vì sợ cái oai phong ngày trước của ông, mọi người bản năng mà dừng tay lại, nhưng vẫn cố ghì chặt cái hòm, sợ bị kẻ khác giật mất.
Bà cụ Lộc vội vàng chạy đến bên cạnh ông, khóc lóc than vãn: “Ông nó ơi, ông về rồi đấy à! Cái lũ con cái bất hiếu này …”
“Bỏ cái hòm xuống cho tao!” Ông cụ Lộc tức tối quát lên.
Thấy ai nấy đều còn đang ngần ngại, Lộc Minh Sâm thản nhiên cất lời: “Chìa khóa của chiếc hòm sắt này nằm trên trần nhà phòng ngủ chính, góc đông nam. Nơi đó có một miếng vá, chìa khóa nằm ngay bên trong.”
Lộc Trường Hà không ngờ ngay cả chuyện này Lộc Minh Sâm cũng biết, ông ta lập tức trợn trừng mắt.
Nhân lúc mọi người đều sửng sốt, Lộc Thải Hà nhanh tay cướp lấy chiếc hòm, chạy ngay vào phòng ngủ chính.
Những người khác vội vàng đuổi theo, nếu để Lộc Thải Hà tìm được chìa khóa và mở hòm, bọn họ đừng mong được chia chác thứ gì.
Nhìn thấy cảnh này Lộc Trường Hà giận đến đỏ cả mặt, vươn tay ngăn cản Lộc Mãn Ý chạy ngang qua: “Chúng mày… Chúng mày đều dừng tay cho tao!”
Nhưng sao Lộc Mãn Ý có thể để người anh lớn và Lộc Thải Hà chiếm thượng phong, hắn ta liền đẩy cha mình ra, vội vàng đuổi theo. Bà cụ Lộc thấy bọn họ định đóng cửa, cũng đành phải nhanh chóng xông vào.
Cuối cùng Lộc Trường Hà không chịu nổi nữa, ôm ngực, đổ vật xuống đất: “Mày, chúng mày…”
Tay ông ta run rẩy mò túi áo tìm thuốc, Lộc Minh Sâm bước đến nhìn xuống ông ta từ trên cao.
Cũng không biết là do khí thế của Lộc Minh Sâm quá mạnh, hay do Lộc Trường Hà đã tới cực hạn. Lọ thuốc ông ta móc ra còn chưa kịp mở nắp, đã lăn lóc trên nền nhà, trôi tuột ra xa.
Ông ta nằm vật vã trên nền nhà, cực lực vươn tay về phía hộp thuốc, yếu ớt nói: “Thuốc… Cho tôi thuốc…”