Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 250: Báo ứng (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm cứ thế lặng thinh đứng nhìn Lộc Trường Hà suy yếu giãy giụa, bất lực nhìn hộp thuốc cứu mạng gần ngay trước mắt mình.

Cuối cùng Lộc Trường Hà đành lộ vẻ mặt cầu xin Lộc Minh Sâm, miệng cố gắng mấp máy, có thể lờ mờ nhận ra ông ta đang khẽ gọi “Cứu mạng”.

Lộc Minh Sâm lại nhếch mép cười khẩy, hứng thú nhìn ông ta: “Năm đó không phải ông cũng như vậy sao?”

Anh ngước mắt nhìn qua khe cửa phòng ngủ chính, những người bên trong đã tìm thấy vị trí giấu chìa khóa rồi, vì không để người khác lấy được, gần như đã loạn xạ cả lên.

Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Lộc Trường Hà, giọng điệu hững hờ bàn luận với ông ta: “Ông nói xem, thật sự không ai trong số bọn họ phát hiện ra ông sao? Hay là cũng y như các người năm xưa, giả vờ không hay biết gì.”

“Vừa rồi tôi trông thấy bà cụ nhìn ông, thật ra tôi nghĩ, không chỉ mỗi bà cụ phát hiện, mà tất thảy họ đều đã trông thấy cả rồi.”

“Bọn họ đều muốn ông c.h.ế.t đấy, có lẽ đã chịu đựng đủ thói hống hách của ông rồi. Nếu ông bị bệnh, hoặc ông c.h.ế.t đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận mà chia chác tài sản của ông.”

“Chậc chậc, quả không hổ danh là con trai con gái do chính tay ông dạy dỗ, giống ông y hệt nhỉ? Ông có thấy tự đắc không?”

Lúc này Lộc Trường Hà đã hoàn toàn không thể thốt nên lời, môi ông ta trắng bệch, tay ôm chặt lấy ngực, thân thể cứng đơ, chỉ còn đôi mắt trợn trừng đầy hoảng sợ cho thấy ý thức của ông ta vẫn còn minh mẫn.

Có lẽ vì biết Lộc Minh Sâm sẽ không cứu mình, ánh mắt ông ta liền chuyển sang Tô Nhuyễn, ánh lên vẻ cầu khẩn.

Cô gái nhỏ còn quá non nớt, có lẽ sẽ không đáng sợ như Lộc Minh Sâm. Dù Lộc Minh Sâm có độc ác cỡ nào đi nữa, chẳng lẽ còn g.i.ế.c người trước mặt vợ mới cưới của mình sao?

Nhìn Tô Nhuyễn chậm rãi đi tới, đáy mắt ông ta cháy lên hy vọng mãnh liệt, cứ ngỡ như sắp được cứu sống đến nơi rồi.

Nụ cười mỉa mai trên khóe môi Lộc Minh Sâm dần tắt, anh đứng thẳng tắp như một pho tượng đá, lạnh lùng và vô tình, dường như chẳng bận tâm Tô Nhuyễn định làm gì.

Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi không hề đơn thuần chỉ là do Lộc Mãn Tường hy sinh mạng sống.

Tô Nhuyễn không tài nào hình dung nổi, một đứa trẻ sáu tuổi phải trơ mắt nhìn mẹ ruột qua đời ngay trước mặt mình, chỉ vì sự tham lam cố ý của ông bà nội, thì nỗi tuyệt vọng ấy lớn đến nhường nào.

Thậm chí, để trốn tránh trách nhiệm, hai vợ chồng già nhà họ Lộc còn đổ tiếng ác cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi lên đầu anh …

Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao ông cụ Lộc lại đối xử tàn nhẫn với Lộc Minh Sâm như vậy. Bởi vì ông ta chột dạ, ông ta biết mình chính là kẻ thù đã hại c.h.ế.t mẹ của Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn nghi ngờ, nếu không phải vì muốn hưởng lợi từ danh hiệu liệt sĩ của cha Lộc Minh Sâm, có lẽ Lộc Trường Hà cũng đã tìm cách tước đoạt cả sinh mạng của Lộc Minh Sâm rồi.

Không thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh, bèn liều mạng chèn ép, khinh nhục, giày vò anh, hòng biến anh thành một kẻ hoàn toàn vô dụng.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn trưởng thành kiên cường, tài giỏi như hôm nay.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Lộc Trường Hà, Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, đứng sát bên anh, cùng nhau lạnh lùng nhìn Lộc Trường Hà quằn quại trong tuyệt vọng.

Lộc Minh Sâm cũng có phần ngạc nhiên trước hành động của cô, anh quay đầu nhìn lại, không hề nghĩ cô sẽ có phản ứng như thế.

Tô Nhuyễn nhẹ nhàng vỗ lên tay anh trấn an, mỉm cười với anh, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Lộc Trường Hà, ánh mắt lộ vẻ không tài nào tin nổi.

Cô giả bộ còn kinh ngạc hơn cả ông ta: “Vậy mà ông lại trông cậy tôi ra tay cứu ông sao?”

“Ông cụ à, ông phải tin vào nhân quả báo ứng chứ?”

“Nếu không phải tôi cảnh giác, lại có anh Minh Sâm âm thầm bảo vệ, có lẽ giờ tôi đã nằm trong nhà tang lễ hoặc trên giường bệnh rồi, làm sao có thể đứng sờ sờ trước mặt ông thế này? Cho nên, ông cứ coi như ông đã thành công hại c.h.ế.t tôi vậy.”

Lộc Minh Sâm khẽ nhéo tay cô: “Đừng nói bậy.”

Tô Nhuyễn lè lưỡi, tiếp tục nói với Lộc Trường Hà: “Anh Minh Sâm cũng vậy thôi.”

“Nếu không phải năng lực xuất chúng, ý chí kiên cường, thì giờ anh ấy không biết đã bị nhà ông ném ở xó xỉnh nào phó mặc cho số phận rồi, làm sao có thể đứng trước mặt ông?”

“Cho nên, ông hãy cầu cứu đám con cái hiếu thuận của ông đi.”

“A… a…” Lộc Trường Hà đã hơi thở gấp gáp, thoi thóp, biểu cảm trên mặt chẳng còn biểu lộ được gì, chỉ có thể thấy sự thống khổ và tuyệt vọng qua ánh mắt đang dần mờ đi.

Tô Nhuyễn cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Lộc Minh Sâm, nhìn ông ta dần dần lịm đi như vậy.

Lộc Minh Sâm cảm thấy khắp người mình lạnh giá, nhưng chút độ ấm không ngừng truyền đến từ cánh tay lại giống như một sợi dây níu anh lại với cõi đời.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngồi xổm xuống, nhanh chóng đỡ Lộc Trường Hà nằm vật xuống đất, bắt đầu hồi sức cấp cứu cho ông ta.

Tô Nhuyễn thấy vậy, cũng nhanh chóng tới bàn điện thoại gọi xe cứu thương, rồi nhặt hộp thuốc mà Lộc Trường Hà vừa đánh rơi, đặt vào tầm tay Lộc Minh Sâm.

Ba bốn phút sau, cuối cùng Lộc Trường Hà cũng hít thở trở lại.

Tô Nhuyễn cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Tuy rằng đời trước cô biết thời gian Lộc Trường Hà qua đời, đại khái là Lộc Minh Sâm vẫn cứu người, nhưng khi chưa tận mắt chứng kiến cô vẫn chưa an lòng.

Lúc này cô mới mở hé cửa phòng, quay mặt về phía phòng ngủ chính, lớn tiếng quát đám người đang đánh nhau trong đó: “Ông nội đã tức giận đến mức ngất xỉu rồi! Các người còn làm gì thế hả? Rốt cuộc tiền bạc quan trọng hay ông nội quan trọng?”

“A! Chuyện gì vậy?” Mấy người hàng xóm ngoài cửa xôn xao kinh ngạc.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 250: Báo ứng (1)