Tiếng cãi vã trong nhà họ Lộc đã nổ ra từ sớm, cái sự lộn xộn ấy đã bị đám hàng xóm tò mò soi mói từ lâu rồi. Lúc này, nhìn thấy Lộc Trường Hà nằm bất tỉnh trên mặt đất, người đầu tiên đỡ ông cụ lại chính là Lộc Minh Sâm, ai nấy đều giật mình sửng sốt. Không ít người thuận thế xông vào, giúp đỡ thì ít mà hóng chuyện thì nhiều.
Thế nhưng, trong giây phút nguy hiểm đến tính mạng như thế này, những người trong căn phòng ngủ chính nhà họ Lộc vẫn còn loạn cào cào, tranh giành túi bụi. Chiếc chìa khóa hòm sắt đã bị tìm thấy, trong đó có lẽ là khối tài sản lớn, có khi lên đến bốn năm chục vạn, không một ai chịu nhường bước.
Hàng xóm đều chậc lưỡi khinh thường: “Bọn họ đang làm cái trò gì vậy chứ?”
Tô Nhuyễn đang định nói ra lý do mình đã biên soạn từ trước, lại nghe thấy Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Cháu tới tìm ông nội, muốn lấy lại di vật của mẹ cháu ngày xưa. Ai ngờ bọn họ đã tới trước một bước, phá tan giường ngủ của ông nội để tìm ra chiếc hòm sắt kia.”
Chiếc giường trong phòng ngủ chính đã bị phá tan tành, trong phòng càng thêm hỗn độn, lại có đám người đang tranh đoạt nhau một chiếc hòm sắt, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng mồn một.
Có người tò mò hỏi: “Ông cụ Lộc còn cất giấu di vật của mẹ cậu à? Là thứ gì thế?”
“Vòng ngọc mỡ dê với đồng bạc. Bây giờ khả năng giá trị khoảng bốn năm chục vạn.”
Ai nấy đều hít hà một tiếng. Tuy rằng nhìn đám con cái nhà họ Lộc bỏ mặc cha già đang nằm nguy kịch, chẳng thèm giữ lại chút thể diện nào là đã biết chắc chắn đồ vật rất đáng giá, nhưng không ngờ lại có giá trị lớn đến vậy.
“Nhìn cái cảnh này, e là cậu khó mà đòi lại được nhỉ?”
Lộc Minh Sâm mặt mũi đăm chiêu, không nói tiếng nào. Có người thở dài: “Đây đúng là cái nghiệp chướng mà…”
Nhìn Lộc Trường Hà nằm hôn mê trên mặt đất, mọi người chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Chẳng trách lại hành hạ thằng bé Minh Sâm đến mức ấy, chắc là quyết tâm chiếm đoạt đồ của người ta bằng mọi giá rồi đây mà.”
“Cái nhà này đúng là…”
Có bà cụ nhìn người trong phòng ngủ lắc đầu thở dài: “Thế nên mới nói, không phải đồ của mình thì đừng mơ tưởng hão huyền, cuối cùng nói không chừng lại là vật đòi mạng đấy.”
“Cái nhà này, cũng bị hủy hoại rồi.”
Nói không ngoa, ánh mắt bà cụ quả thật tinh đời. Kiếp trước, nào phải nhà họ Lộc không bị hủy hoại vì những món đồ này sao?
Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, nhân viên y tế dùng cáng khiêng ông cụ Lộc xuống lầu dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, nhưng không thấy ai chịu đi cùng xe, liền cao giọng thúc giục: “Thân nhân đâu, phải có một người đi cùng chứ!”
Lộc Mãn Cát nhân lúc hỗn loạn, ôm khư khư chiếc hòm sắt rồi luồn lách chui tọt vào trong xe: “ Tôi đi!”
Vừa giây trước còn đang cãi vã om sòm như chẳng hay biết gì, thế mà giờ lại nhanh nhảu tranh đi theo. Bảo bọn họ không chú ý, ai mà tin cho nổi?
Bà cụ Lộc cũng chạy sát theo sau, lại bị Lộc Thải Hà túm chặt lấy tay: “Mẹ ơi, mẹ đang giữ chìa khóa, sao hai người có thể đi cùng nhau được? Chẳng phải mẹ định lén lút đưa hết đồ đạc cho anh ấy sao? Không được, phải để con đi!”
Bà cụ Lộc lập tức nói: “Mày không được đi!”
Lý Mai cũng vội vã giục giã Lộc Mãn Ý: “Chúng ta cũng phải đi theo. Dù không có chìa khóa, con Thải Hà kia có thể đập vỡ hòm sắt ra đấy, anh có tin không?”
Lộc Mãn Ý nghe vậy liền nhảy vội lên xe. Lộc Thải Hà thấy vậy cũng không chịu kém cạnh, vốn dĩ hai người anh trai này đã chiếm lợi bao năm qua rồi, nếu bà ta không để mắt cẩn thận, bọn chúng sẽ lừa gạt, chiếm đoạt hết cả thôi.
Bà cụ Lộc nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay càng không thể ở lại. Cái hòm kia là chỗ nương tựa cho nửa đời còn lại của bà ta, có thể mang đến cho bà ta cuộc sống an lành. Lỡ như bị ba đứa con bất hiếu kia đập phá, thì nửa đời về sau bà ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà sống yên ổn được nữa.
Thùng xe cứu thương phía sau lập tức chen lấn xô đẩy, suýt chút nữa đè lên người ông Lộc Trường Hà. Nhân viên y tế tức đến đỏ mặt, kéo người xuống: “Nhiều nhất chỉ hai người được phép đi cùng thôi, những người khác muốn đi thì tự mình gọi xe, hoặc đón xe buýt!”
Thế nhưng, kẻ chen lên xe ra sao thì người bị đẩy xuống cũng y như vậy, bởi lẽ, họ quyết không để ai hay chỉ hai ba người lẻ loi đi cùng, hoặc cả nhà cùng đi, hoặc không ai đi hết, nhất định phải cùng nhau cho bằng được.
Lúc này, nhân viên y tế cũng đã nghe được vài chuyện thị phi về gia đình này, đối với đám người nhà họ Lộc đúng là đã quá chán ngán, anh ta cả giận quát: “Bây giờ ông cụ đang rất nguy kịch, là giành giật từng phút từng giây với tử thần đó, mọi người mau đưa ra quyết định đi!”
Quyết định đương nhiên là không ai đưa ra được, cũng chẳng ai chịu nhường ai, ngay cả Lý Mai và Lâm Mỹ Hương cũng không muốn tách khỏi số đông, nếu thật sự phải tranh đoạt, bọn họ cũng là một phần sức mạnh để giành giật tài sản, phải không?
Tới hiện tại, người nhà họ Lộc đã hoàn toàn chẳng còn chút thể diện nào. Dù sao công việc sắp bị mất, bọn họ cũng chẳng còn ở lại nơi này bao lâu nữa, danh tiếng bây giờ đâu còn nghĩa lý gì? Lúc này, tài sản của cụ Lộc mới là thứ đáng giá nhất đối với họ.
Cuối cùng vẫn là Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn lên xe, thật mỉa mai làm sao.
Có điều trước khi lên xe, Tô Nhuyễn vẫn nhắc nhở: “Mọi người vẫn nên gọi taxi đến bệnh viện đi, tiền thuốc thang cho ông ta, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào. Đừng hòng mà đem ông ta vứt bỏ ở bệnh viện.”
“ Tôi sẽ thông báo cụ thể thông tin bệnh viện cho mọi người, nửa tiếng sau nếu không ai tới, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, không quan tâm cha mẹ già bệnh tật chính là tội bỏ rơi người thân.”
“Hàng xóm ở đây đều có thể làm chứng.” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt mà họ đang giữ khư khư: “Hơn nữa trong đó còn có tài sản riêng của anh Minh Sâm, đến lúc đó tôi sẽ tống cổ hết cả lũ vào khám, khi ấy mọi thứ tự khắc sẽ thuộc về vợ chồng tôi thôi.”
Vân Chi
Nghe tới đây, sắc mặt người nhà họ Lộc đều thay đổi.
Tô Nhuyễn chẳng buồn để mắt tới họ, chờ đợi xe cứu thương đưa Lộc Trường Hà vào bệnh viện, tận mắt thấy ông ta được đẩy vào phòng cấp cứu, và cũng chứng kiến đám người nhà họ Lộc vội vã chạy theo sau, cô dứt khoát kéo Lộc Minh Sâm trở về nhà.
Nếu người nhà họ Lộc không muốn bị kiện, phải quan tâm chăm sóc Lộc Trường Hà, còn việc chăm nom ra sao, đó hoàn toàn là chuyện của riêng họ.
Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước, qua những lời than thở của người trong thôn về cái c.h.ế.t thảm của Lộc Trường Hà, cũng có thể đoán được đại khái, đừng nói nằm viện điều trị, ở nhà cũng không được ai đoái hoài chăm sóc tử tế, nghe nói khi chết, toàn bộ phần thịt sau lưng đều đã thối rữa, thậm chí còn có cả giòi bọ.
Bây giờ nghĩ đến đúng là khiến cô thấy hả lòng hả dạ vô cùng.