Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 252: Tô Nhuyễn mới là vấn đề khó (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ra khỏi bệnh viện sắc trời đã sập tối, Lộc Minh Sâm đã vơi đi vẻ lạnh lùng kiên quyết như lúc còn ở nhà họ Lộc, được Tô Nhuyễn nắm chặt tay, không nói một lời, tựa một đứa trẻ vừa lạc mẹ, thỉnh thoảng lại muốn rụt tay lại.

Tô Nhuyễn lại nắm chặt lấy anh, cô thực lòng sợ anh ấy sẽ bỏ đi, lúc này tuyệt đối không thể để anh ấy đơn độc một mình.

Bây giờ cô cũng mơ hồ hiểu được nỗi lòng rối bời trong Lộc Minh Sâm rồi, không chỉ là nỗi ám ảnh về cái c.h.ế.t oan ức của mẹ ruột dưới bàn tay ông bà nội, mà còn là vì kế hoạch báo thù đã ấp ủ bấy lâu.

Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng hôm nay sẽ để Lộc Trường Hà bỏ mạng, cho nên anh khép mình, xa lánh mọi người, bởi vì sau hôm nay có khả năng anh sẽ trở thành kẻ sát nhân.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không phải là kẻ m.á.u lạnh độc ác, thậm chí còn vì thế tự dằn vặt, căm ghét chính mình, nên mới trở nên chán chường đến thế.

Kiếp này, Tô Nhuyễn tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Người đàn ông này đã chịu quá nhiều khổ cực, anh xứng đáng được hưởng những điều ngọt ngào và tốt đẹp nhất trên đời.

Mà nói đến ngọt ngào, vậy thì hãy bắt đầu từ món ngọt trước đã.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đến chợ: “Hôm nay vợ chồng mình vừa hoàn thành một việc trọng đại, phải làm một bữa thật ngon để chúc mừng mới phải chứ!”

Lộc Minh Sâm thoáng ngạc nhiên. Trong mắt cô, chuyện ngày hôm nay lại là chuyện tốt ư? Chẳng lẽ không hề sợ hãi sao?

Thế nhưng, Tô Nhuyễn chẳng những không sợ hãi mà còn ôm chặt lấy cánh tay anh. Bà chủ quán bán trứng gà, thấy cô một tay rút tiền, một tay vẫn giữ chặt người đàn ông không buông, liền mở miệng trêu chọc: “Ôm chặt thế kia, sợ cậu ấy chạy mất sao, cô bé?”

“Còn không phải sao, thím?” Tô Nhuyễn làm bộ nhăn nhó: “Thím không biết anh ấy được bao nhiêu người mê mẩn đâu. Vừa đẹp trai, lại thông minh có năng lực, đặc biệt còn rất biết cưng chiều người khác. Cháu phải trăm cay ngàn đắng mới giữ được anh ấy bên mình, để anh ấy chạy mất thì cháu khóc đến c.h.ế.t mất thôi!”

Bà chủ bị cô chọc cười, tiếng cười “hớ hớ hớ” sảng khoái của bà khiến những người xung quanh cũng không nhịn được mà bật cười theo. Tô Nhuyễn chợt nhận ra, tiếng cười của bà chủ này có một sức lôi cuốn rất lạ.

Ông chủ bán bún bên cạnh cũng cười tủm tỉm: “Đừng có đùa với bà ấy, bà này vốn dĩ đã thích cười rồi, mà tiếng cười của bà ấy cũng khác người. Lát nữa là cả chợ này đều cười theo bà ấy cho mà xem.”

Tô Nhuyễn lại thấy vô cùng thú vị. Cô ra vẻ không tin, rồi chỉ vào Lộc Minh Sâm nói: “Chú xem, anh ấy đâu có cười. Chú biết vì sao không?”

Bà chủ kế bên lại cười “hớ hớ hớ” trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là vì bị ‘cướp’ mà không vui sao?”

“ Sai rồi!” Tô Nhuyễn lắc đầu nguầy nguậy: “Là cháu không cho anh ấy cười đó! Không cười đã đủ quyến rũ người ta rồi, cười lên thì còn đến mức nào nữa chứ! Cháu phải lên Thiếu Lâm Tự học võ công mấy năm mới giữ được người ở lại đó!”

Bà chủ bị cô chọc cười sảng khoái, tiếng cười “hớ hớ hớ” của bà vang dội khắp gian hàng, khiến những người xung quanh cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Tô Nhuyễn lại cảnh giác dặn dò Lộc Minh Sâm: “Anh ơi, anh đừng bao giờ cười đấy nhé! Cố nhịn nhé! Không được quyến rũ bà chủ đâu, biết chưa?”

Nhìn bà chủ cao to vạm vỡ, đã qua tuổi bốn mươi, Lộc Minh Sâm:…

Trái tim đang chìm trong u buồn của anh bị cô gái nhỏ này khuấy động một hồi, những tiếng cười nói rôm rả, ồn ào bên tai cũng xua tan hết những muộn phiền nặng trĩu.

Nhất thời, trong đầu anh chỉ toàn là tiếng cười “hớ hớ hớ” kia.

Anh khẽ thở dài, nhận lấy trứng gà từ tay bà chủ.

Tô Nhuyễn thấy thế, đắc ý khoe khoang: “Thấy chưa? Anh ấy sợ cháu mệt đó!”

Bà chủ lại phá lên cười, lớn tiếng khen: “ Đúng là một người chồng tốt!”

Lộc Minh Sâm ngượng ngùng đến mức chỉ muốn vò đầu bứt tóc, không nhịn được kéo Tô Nhuyễn đi. Chắc là trong một thời gian nữa, anh sẽ không bén mảng tới khu chợ này nữa đâu.

Đi được một đoạn đường khá xa, Tô Nhuyễn bên cạnh Lộc Minh Sâm bắt đầu bắt chước tiếng cười của bà chủ bán trứng: “Điệu cười này thế nào? Thú vị ghê không? Ha ha… Hớ hớ hớ…”

Lộc Minh Sâm không nhịn nổi nữa, vươn tay che miệng cô lại: “Im lặng nào!”

“Được thôi, hớ hớ hớ……”

Lộc Minh Sâm:……

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Tô Nhuyễn tràn ngập cảm giác thành tựu, càng thích thú học theo, cuối cùng đã thành công chọc cho Lộc Minh Sâm bật cười.

Sau đó, hai người lại mua mật ong và nho khô. Vốn dĩ Tô Nhuyễn còn muốn mua máy đánh trứng, nhưng vì lúc ấy bánh kem vẫn chưa phổ biến, máy đánh trứng càng là thứ ít người nghe qua, cô đành phải mua một bình nước khoáng, định về nhà tự mình làm.

Về đến nhà, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đến bồn rửa tay, rửa sạch sẽ rồi kéo anh ngồi xuống trước bàn ăn, bắt tay vào công việc: “Hôm nay, em sẽ nấu một món ngon tuyệt vời mà anh chưa từng được nếm, đảm bảo vừa mềm mại, thơm lừng, lại ngon đến khó cưỡng, ăn vào sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc!”

Đôi lời của Biên tập viên: Nhà mới mở hố mới mang tên "Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn" – Tác giả Tửu Tranh. Kính mong độc giả gần xa ủng hộ.

Văn Án: Thịnh Ngọc Châu vốn xuất thân danh giá, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, ỷ vào sự nuông chiều của cha mẹ mà tác oai tác phúc. Bất hạnh thay, một tai nạn xe cộ đã đưa cô xuyên không vào một cuốn truyện niên đại, trở thành cô nàng nữ phụ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch trong sách.

Khác với nữ chính độc lập tự chủ, chăm chỉ làm giàu, nữ phụ Thịnh Ngọc Châu lại ích kỷ, lười biếng, bị người đời ghét bỏ. Khi tranh giành nam chính với nữ chính, cô ta dùng đủ mọi thủ đoạn hèn hạ, cuối cùng bị nam chính gài bẫy, gả cho một tên vô lại trong thôn, bị bạo hành đến chết.

Biết trước kết cục bi thảm của mình, Thịnh Ngọc Châu lập tức đoạn tuyệt với đám người thiểu năng kia. Nào ngờ, sau khi "bái bai", bản thân cô lại rơi vào cảnh bụng đói meo mà vẫn phải ra đồng làm việc, vừa khổ vừa mệt nhọc… Bất đắc dĩ, cô đành quyết định tìm một chỗ dựa vững chắc.

Kinh nghiệm từ kiếp trước mách bảo cô, không có năng lực hay thích gây chuyện cũng chẳng sao, chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Sau đó cô tình cờ phát hiện, người đàn ông đang làm việc ngoài đồng gần chỗ mình vừa có tài năng, vừa chịu thương chịu khó, vẻ ngoài tuy lạnh lùng nhưng lại vô cùng tuấn tú. Hơn thế nữa, tương lai anh còn là nhà giàu số một… Vì vậy, mỗi ngày Thịnh Ngọc Châu đều lẽo đẽo quấn lấy đối phương, tha thiết cầu xin được "ôm đùi".

Vài ngày sau … Người đàn ông không kiên nhẫn ấn cô vào bức tường cũ kỹ, vành tai ửng đỏ, giọng điệu có phần hung dữ: "Đừng có nũng nịu với tôi nữa… Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Tóm tắt ngắn gọn: Sau khi xuyên thành pháo hôi xinh đẹp, ta ôm được đùi vàng kim.

Thể loại: Niên đại văn, ngọt sủng, xuyên sách, ngôn tình.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 252: Tô Nhuyễn mới là vấn đề khó (1)