Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 253: Tô Nhuyễn mới là vấn đề khó (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cô lấy ra sáu bảy quả trứng gà, cẩn thận tách riêng lòng đỏ và lòng trắng vào hai chiếc bát khác nhau. Sau đó, cô cầm bát lòng trắng trứng lên, nhìn Lộc Minh Sâm tinh nghịch nói: "Em có thể làm đông lòng trắng trứng mà không cần đun nóng, anh có tin không?"

Lúc này, trong đầu Lộc Minh Sâm vẫn còn văng vẳng tiếng cười "hớ hớ hớ" đầy ngụ ý từ nãy. Nghe cô nói vậy, lại nhìn thứ lòng trắng trứng trong suốt kia, lòng hiếu kỳ bỗng dưng trỗi dậy: "Đông lại á? Làm sao mà đông được?"

"Không, không, không, đây là dùng phương pháp vật lý! Giữa mùa hè nắng nóng thế này, lại chẳng có tủ lạnh, thì đông lạnh kiểu gì được?" Tô Nhuyễn khẽ lắc đầu, bộ dạng thần bí.

Cô đổ phần nước khoáng vừa mua về ra một cái bát, sau đó cắt đôi chai nước. Cô giữ lại nửa trên, còn nửa dưới thì cắt thành hình tam giác thon dài, trông giống những chiếc răng cưa. Chỉ trong chốc lát, một chiếc máy đánh trứng đơn giản đã được hoàn thành.

Cô cho thêm hai muỗng đường vào bát lòng trắng trứng, rồi đưa tất cả qua cho Lộc Minh Sâm: "Anh quấy thật nhanh theo chiều kim đồng hồ, rồi anh sẽ thấy phép màu đấy."

Lộc Minh Sâm nửa tin nửa ngờ. Thật sự chỉ quấy thôi mà lòng trắng trứng có thể đông lại được sao? Anh cảm thấy có chút hoang đường.

Tô Nhuyễn bật cười: "Thật đó, chỉ khoảng năm phút thôi là có lẽ sẽ thấy hiệu quả rồi." Cô liếc nhìn anh một cái, khẽ hừ: "Em đâu phải người như anh, hay lừa gạt người khác."

Lộc Minh Sâm mím môi, trong lòng có chút nghi ngờ Tô Nhuyễn cố ý kiếm việc cho mình làm, nhưng anh vẫn bắt tay vào thực hiện theo lời cô.

Còn Tô Nhuyễn thì bắt đầu xử lý lòng đỏ trứng. Cô cho thêm vào đó chút muối rồi đánh tan ra, định làm món bánh souffle. Đồ ngọt luôn có thể khiến tâm trạng con người trở nên tốt hơn. Ban đầu Tô Nhuyễn nghĩ đến bánh kem, nhưng ở niên đại này, cửa hàng bánh ngọt rất ít, mà có thì chất lượng cũng đa phần kém cỏi.

Tự mình làm lại không đủ trang bị, nên cô nghĩ tới món souffle này. Nó vừa ngon vừa đơn giản, có thể làm ngay tại nhà. Hơn nữa, việc đánh lòng trắng trứng bông lên còn giúp Lộc Minh Sâm có cảm giác thành tựu, quả là một lựa chọn hoàn hảo.

Vốn đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, năm phút sau, nhìn thấy lòng trắng trứng đã bông lên thành bọt trắng muốt, trong mắt Lộc Minh Sâm thoáng hiện vẻ kinh ngạc tột độ.

Tô Nhuyễn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như sao: "Em đã bảo mà, không lừa anh đâu, đúng không?"

Lộc Minh Sâm không nói gì, nhưng đôi tay anh thoăn thoắt hơn hẳn. Chẳng bao lâu sau, dưới bàn tay thuần thục của anh, lòng trắng trứng đã bông đặc, trắng xốp như mây.

Tô Nhuyễn trộn đều lòng đỏ và lòng trắng trứng, sau đó vào bếp lấy chiếc chảo ra. Cô tráng một lớp dầu ăn mỏng, đổ hỗn hợp trứng vào chảo, dùng muỗng dàn đều rồi vặn lửa nhỏ nhất.

Lộc Minh Sâm chủ động đi theo vào xem. Khi Tô Nhuyễn vừa nhấc vung nồi, một mùi hương thơm lừng lập tức xộc thẳng vào mũi.

Cô quay sang Lộc Minh Sâm, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Thơm phải không anh?"

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, Lộc Minh Sâm vô thức gật đầu.

Rắc thêm một lớp nho khô lên trên, Tô Nhuyễn khẽ dùng muỗng gập đôi chiếc bánh lại, vỗ nhẹ. Chiếc bánh trứng vàng ươm, mềm mại, rung rinh như thạch trái cây, trông thật thích mắt.

Sau khi lấy bánh ra đĩa, cô rưới thêm một lớp mật ong sóng sánh. Món bánh souffle nho khô đã hoàn thành.

Cô chẳng chờ được, nóng lòng múc một thìa đưa đến bên miệng Lộc Minh Sâm: "Anh nếm thử xem sao."

Lộc Minh Sâm chần chừ một lát rồi mới hé môi đón lấy.

Tô Nhuyễn cũng lấy một chiếc muỗng khác, ăn thử một miếng: "Ừm, ngon quá đi mất!"

Nhìn nét mặt mãn nguyện hạnh phúc của cô, cộng thêm vị mềm xốp ngọt ngào thơm lừng trong khoang miệng, Lộc Minh Sâm cũng dấy lên một niềm vui lây.

Thấy đôi mày anh giãn ra, khóe miệng Tô Nhuyễn bất giác cong lên thành nụ cười.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Lộc Minh Sâm trở lại phòng ngủ phụ. Lúc anh định đóng cửa, Tô Nhuyễn đã ôm chăn gối chui vào, trèo lên giường.

Lộc Minh Sâm đành phải nói, giọng bất lực: "Anh không đi đâu cả mà."

Vẻ mặt Tô Nhuyễn như muốn nói "Em tin anh lắm!", nhưng ngoài miệng lại viện cớ: "Em sợ ma, có anh ở bên mới thấy yên tâm."

Lộc Minh Sâm thở dài, biết mình không thể nào xoay chuyển ý định của Tô Nhuyễn. Anh đành ôm chăn gối đi theo cô chuyển sang phòng ngủ chính. Chủ yếu là vì chiếc giường trong phòng ngủ phụ quá chật, hai người nằm lên gần như dán sát vào nhau. Vào mùa hè, quần áo và chăn đều mỏng, nên việc đó có chút bất tiện.

Thế nhưng, đợi đến khi nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, Lộc Minh Sâm mới phát hiện ra, ngủ ở hai bên thật sự không có gì khác biệt. Bởi Tô Nhuyễn đã trực tiếp lấy chiếc khăn tay, cột chặt cánh tay anh và tay cô lại với nhau rồi.

Vẻ mặt anh đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng mà ai bảo anh có tiếng xấu cơ chứ? Tô Nhuyễn căn bản không hề tin tưởng anh. Khi nằm xuống, cô còn cảnh cáo: "Tốt nhất anh đừng có lộn xộn. Vết thương ở eo em vẫn chưa lành hẳn đâu đấy, lỡ mà rách ra, anh phải chịu trách nhiệm."

Nhìn cánh tay bị buộc chặt vào tay cô, mà chẳng liên quan gì đến vết thương ở eo cả, Lộc Minh Sâm không nhịn được nói: "Vậy sao em không trói anh vào eo em luôn đi?"

Tô Nhuyễn trừng mắt, cảnh giác che chắn vòng eo của mình: "Em nói này, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Muốn giở trò với em hả?"

Lộc Minh Sâm: ...

Không lay chuyển được cô, cũng chẳng tranh cãi lại được, Lộc Minh Sâm đành nhắm mắt nằm yên, dùng sự im lặng để phản đối ngầm.

Tô Nhuyễn "tách" một tiếng tắt đèn, báo cho anh biết rằng sự phản kháng của anh hoàn toàn vô hiệu.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chẳng bao lâu sau, bầu không khí ngột ngạt lại một lần nữa lặng lẽ bao trùm như thủy triều dâng.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 253: Tô Nhuyễn mới là vấn đề khó (2)