Lộc Minh Sâm buông tay xuống, đã hoàn toàn không còn tâm trạng tự hỏi mình có phải là tội phạm g.i.ế.c người hay không.
Giờ đây, anh chỉ nghĩ làm thế nào để không chọc giận bà cô này, thoát khỏi cái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này mà thôi.
Cũng may là một người hiểu chuyện, Tô Nhuyễn không làm khó anh bao lâu, rất nhanh đã lật người lại, rồi quay sang hỏi Lộc Minh Sâm: “Em có phải đồng lõa không?”
Lần này, Lộc Minh Sâm quyết đoán lắc đầu: “Không phải.”
Nghe thấy câu trả lời vừa ý, Tô Nhuyễn mới thỏa mãn hừ một tiếng, sau đó dịu giọng hỏi: “Em hỏi anh nhé, Lộc Trường Hà đã c.h.ế.t chưa?”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Vẫn chưa?”
Tô Nhuyễn nói: “Vậy không phải là xong rồi sao?”
“Anh không thể vì mình muốn g.i.ế.c một người mà tự gán cho bản thân cái mác tội phạm g.i.ế.c người. Nếu cứ như vậy, em dám khẳng định, khắp thế gian này chín mươi chín phần trăm con người đều là tội phạm cả thôi.”
“Huống hồ Lộc Trường Hà không chỉ hại c.h.ế.t mẹ anh, ông ta còn muốn g.i.ế.c em đó.”
“Đáng sợ nhất là ông ta rất biết cách luồn lách luật pháp, chỉ nói riêng chuyện mấy hôm trước thôi, nếu không có anh, khả năng em đã bị gã du côn kia đ.â.m c.h.ế.t rồi. Đến lúc đó, gã du côn kia có lẽ chỉ bị phán vài năm tội ngộ sát, còn Lộc Trường Hà sẽ không dính bất cứ hiềm nghi nào.”
“Một khối u ác tính như vậy, anh đối phó ông ta thì có gì là không đúng? Nếu anh thật sự muốn g.i.ế.c ông ta, vì sao cuối cùng lại kịp thời cứu ông ta?”
“Lộc Trường Hà sẽ chết, nhưng là c.h.ế.t vì sự độc ác và tham lam của chính ông ta. Vì sao anh phải tự trách, tự hủy hoại bản thân vì một người như vậy?”
Cô nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm: “Bây giờ anh trả lời em đi, em nói có đúng không? Anh còn vấn đề gì chưa nghĩ ra, để em giải đáp nốt cho anh.”
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn chăm chú, tự dưng không hiểu sao trước đó anh lại cảm thấy bản thân là kẻ g.i.ế.c người nhỉ?
Tô Nhuyễn cũng chẳng cho anh nghĩ ngợi nhiều, cô thừa nhận mình đã khéo léo vặn vẹo đôi chút lập luận, thế nhưng vốn dĩ đây là một nút thắt khó gỡ. Việc Lộc Trường Hà cố ý không cho Lâm Vi Vi uống thuốc, dẫn đến cái c.h.ế.t của bà ấy, là sự thật hiển nhiên. Việc ông ta ngược đãi Lộc Minh Sâm từ thuở nhỏ cũng là sự thật không thể chối cãi.
Lẽ nào Lộc Minh Sâm lại có thể bỏ qua mối thù g.i.ế.c mẹ như vậy sao?
Còn về chuyện âm mưu sát hại, rốt cuộc chẳng phải người kia đã thoát c.h.ế.t đó sao? Phép nước cũng phải căn cứ vào chứng cứ và hậu quả đã xảy ra.
“Không còn vấn đề gì nữa thì nằm xuống ngủ đi.”
Nhìn Lộc Minh Sâm yên lặng nằm xuống, Tô Nhuyễn xoay người đối mặt với anh: “Anh Minh Sâm, từ đầu đến cuối anh chẳng hề sai sót điều gì. Đổi lại là em, e rằng em sẽ phải tự tay tra tấn ông ta đến c.h.ế.t mới hả lòng hả dạ. Anh thấy em có đáng sợ lắm không?”
Lộc Minh Sâm bất lực đáp lời: “Đừng nói lời hồ đồ.”
Tô Nhuyễn nói thêm: “Cho nên đừng tự dày vò bản thân như vậy. Dù là bất kỳ ai khác, cũng khó mà xử lý ổn thỏa hơn anh đâu.”
Lộc Minh Sâm mím môi, khẽ khàng cất lời: “Tô Nhuyễn, cảm ơn em.”
“Đừng chỉ nói lời cám ơn suông thế chứ.”
Tô Nhuyễn khẽ hừ một tiếng: “Em đâu phải bậc thánh nhân gì, phải biết ơn đó. Chút nữa là thành kẻ đồng lõa của anh rồi, ân tình này không nhỏ đâu, phải báo đáp cả đời đấy nhé.”
Lộc Minh Sâm cười không được, khóc cũng không xong: “Anh biết sai rồi, chúng ta đừng nhắc lại chuyện này nữa, được không em?”
“Ngủ đi.” Tô Nhuyễn đặt tay lên cánh tay anh, vỗ về nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ ngon.”
Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng đưa tay lên: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau lúc Tô Nhuyễn tỉnh lại, hiếm thấy Lộc Minh Sâm vẫn nhắm mắt ngủ say, cô nhẹ nhàng vén chăn ngồi dậy, bắt đầu cởi chiếc khăn lụa buộc tay hai người lại với nhau.
Thế nhưng vừa gỡ được một mối thắt, đột nhiên Lộc Minh Sâm nghiêng người sang một bên, tay Tô Nhuyễn lập tức bị kéo vòng qua eo anh.
Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh vẫn ngủ say, cô quỳ trên giường chồm người tới, định gỡ nốt nút thắt cuối cùng. Nhưng vừa cúi đầu đã bắt gặp ánh cười giảo hoạt trên khóe môi Lộc Minh Sâm.
Xem ra mọi chuyện đã ổn cả rồi, còn dám trêu chọc cô nữa… Tô Nhuyễn không kìm được mà gào lên: “Lộc! Minh! Sâm!”
Lộc Minh Sâm vờ như vừa tỉnh giấc, còn định lười biếng vươn vai một cái thật dài, ngờ đâu Tô Nhuyễn đang quỳ trên giường, mất thăng bằng. Anh vừa vươn tay, cả người cô đã nhào vào lòng anh.
Mặc dù Lộc Minh Sâm đã kịp thời ôm lấy vai cô, nhưng cả thân hình Tô Nhuyễn vẫn đổ ập vào lòng n.g.ự.c anh.
Cả người Lộc Minh Sâm cứng nhắc, bật dậy nhanh như cắt. Lại bị tiếng kêu đau của Tô Nhuyễn dọa sợ, anh hốt hoảng hỏi: “Đụng đến miệng vết thương trên eo à?”
Tô Nhuyễn ôm eo, liếc xéo anh: “Anh còn hỏi được sao?”
Lộc Minh Sâm từ tốn đỡ cô ngồi thẳng dậy, vén vạt áo cô lên xem xét kỹ lưỡng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà miệng vết thương không nứt ra.”
Tô Nhuyễn trong lòng bực bội, muốn nhéo anh một cái cho hả giận. Khổ nỗi, người anh ta chỗ nào cũng rắn chắc như đá, chẳng có lấy một chút mỡ thừa, phải khó khăn lắm mới nhéo được một mẩu da thịt.
Lộc Minh Sâm không dám trốn, khẽ kêu "Ái da", cố nhịn đau, nhanh chóng gỡ chiếc khăn lụa, rồi chạy biến đi như sợ hãi.
Lúc này Tô Nhuyễn mới lén lút xoa xoa bầu n.g.ự.c mình, sắc mặt ửng đỏ, Trời đất ơi, người anh ta là đá tạc thành sao? Sao lại cứng rắn đến thế, làm cô thấy hơi đau nhói.
Trong buồng tắm, hai tai Lộc Minh Sâm đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ ửng. Anh dội vội một gáo nước lạnh, mới nén được thứ cảm xúc dâng trào khác lạ xuống. Sau đó, anh chỉnh đốn lại vẻ mặt, rồi mới dám bước ra ngoài.
Tô Nhuyễn giả vờ như không hề hay biết chuyện gì, sau khi ăn bữa điểm tâm qua loa, lại kéo Lộc Minh Sâm ra chuẩn bị làm món bánh souffle. Cô tính mang một ít sang biếu Lý Nhược Lan.
Hai người còn chưa kịp đi thì Lý Nhược Lan đã đến trước.