Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 256: Chị dâu mau tới lấy lại thể diện cho lão đại (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lý Nhược Lan mang theo đồ ăn đến cho đôi vợ chồng: “Vết thương của con chưa lành hẳn thì đừng có cậy mạnh, đừng hoạt động nhiều quá. Nấu ít cơm thôi, chỗ thức ăn này đủ cho hai đứa rồi.”

Bà còn lấy ra mấy quả trứng vịt muối: “Lần trước Minh Sâm muối trứng không được ăn, lần này là mẻ mới, nếm thử xem sao.”

Khi Tô Nhuyễn vào bếp nấu cơm, Lý Nhược Lan đi theo cô vào: “Khó khăn lắm Minh Sâm mới về được một lần, hai đứa lại cãi cọ gì thế?”

Tô Nhuyễn không khỏi ngạc nhiên: “Ai nói hai đứa con cãi nhau ạ?”

Lý Nhược Lan đáp: “Không cãi nhau mà Minh Sâm cứ lén lút nhìn con, rồi lúc con đến gần nó lại né tránh à?”

Tô Nhuyễn:…

Cô cũng đã nhận ra anh có chút né tránh mình, còn tưởng đó là di chứng từ chuyện hôm qua.

“Còn con nữa, làm gì cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nó một cái nào?”

Tô Nhuyễn đầy nghi hoặc: “Con có thế ạ?”

Lý Nhược Lan chỉ vào mắt mình: “Mẹ nhìn rõ ràng cả. Con đừng có lúc nào cũng bắt nạt Minh Sâm thế chứ.”

Tô Nhuyễn thấy cạn lời. Sao trong mắt mẹ cô, lúc nào cô cũng là người bắt nạt Lộc Minh Sâm vậy?

Hôm nay Lý Nhược Lan đến là vì có chuyện quan trọng muốn nói với hai vợ chồng. Bà hỏi Lộc Minh Sâm: “Căn nhà ông ngoại con để lại ở thành phố Yến còn ở được không?”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Dạ được ạ, dì Phúc vẫn ở đó mà. Mẹ muốn lên xem sao?”

“Không phải,” Lý Nhược Lan lắc đầu nói: “Mẹ nghĩ hay là bây giờ các con chuyển đến thành phố Yến ở luôn đi.”

“Chuyện lần trước ở công trường, mẹ đã nghe cậu con kể. Càng nghĩ lại càng thấy bất an, tuy cảnh sát nói là trùng hợp, nhưng mẹ cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn. Tạm thời chưa nói đến Cao Cường, riêng đám người nhà họ Lộc đó thôi, có phải mấy người đến gây sự hôm đó là do thằng Ba nhà họ Lộc mới bị cách chức gây ra không?”

“Cả nhà đó đều là những kẻ lòng dạ độc ác, lần này không thực hiện được ý đồ thì ai biết lần sau chúng còn giở thủ đoạn gì. Mẹ nghĩ đi nghĩ lại, không bằng hai đứa chuyển tới thành phố Yến trước đi.”

“Dù sao hai đứa đều đậu đại học ở đó, vừa lúc qua chuẩn bị trước. Nhà không có người ở lâu ngày, chắc chắn phải dọn dẹp một phen, đâu thể để một mình dì Phúc bận bịu giúp hai đứa mãi được.”

Bà vẫn chưa biết chuyện nhà họ Lộc đã xảy ra, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, vẫn kể đại khái tình hình cho mẹ chồng nghe. Đương nhiên, cô không nói chi tiết cô và Lộc Minh Sâm đã làm gì, chỉ kể rằng hai người vốn định đến thăm hỏi chuyện cô bị thương, ai ngờ lại gặp phải cảnh ba anh em nhà họ Lộc tranh giành gia sản, thiếu chút nữa đã khiến Lộc Trường Hà tức đến tắt thở.

Lý Nhược Lan nghe xong thì vui sướng ra mặt: “Đáng đời! Trước đây mẹ đã nói rồi mà, sẽ có ngày Lộc Trường Hà phải trả giá.”

“Vậy hai đứa càng phải chuẩn bị kỹ càng hơn,” Lý Nhược Lan dặn dò: “Đồ ông ngoại Minh Sâm để lại bị đám người nhà họ Lộc kia theo dõi sát sao lắm đấy.”

“Trước đây vì công việc tốt xấu gì họ còn có điều kiêng dè, lần này mất hết rồi thì ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì. Mỗi ngày cứ đến cửa dây dưa cũng phiền phức lắm.”

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, cảm thấy sắp xếp như vậy cũng không tệ. Vốn dĩ cô cũng định sau khi nhận được thông báo trúng tuyển sẽ tới thành phố Yến trước. Ngoài thu dọn tứ hợp viện, cô còn định đi tìm hiểu thị trường hiện giờ ở thành phố Yến.

Đời này cô không định mở công ty lớn, làm chủ tịch hay gì đó, nhưng chuyện quân nhân xuất ngũ vẫn phải quan tâm đến. Đời trước, đến tận lúc khuất núi, Lộc Minh Sâm vẫn còn nặng lòng về chuyện này, chứng tỏ nó có một vị trí rất quan trọng trong tâm trí anh.

Hơn thế, Tô Nhuyễn còn cảm thấy việc này vô cùng ý nghĩa. Kiếp trước, khi cô vừa bắt tay vào làm, cũng đã có không ít quân nhân, đặc biệt là những người bị thương xuất ngũ, phải sống một cuộc đời vô cùng thảm thương. Bọn họ đã phụng hiến cả tuổi thanh xuân và mồ hôi xương m.á.u cho quân đội, nhưng những bản lĩnh rèn luyện được lại không mấy phù hợp với hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ. Cuộc sống trong quân ngũ vốn dĩ quá đỗi đơn giản, khiến họ khi ra ngoài dễ bị kẻ gian lừa gạt, thậm chí còn bị những ông chủ lòng dạ hiểm độc chèn ép đến mức khốn cùng. Kiếp này, cô đã có cơ hội ra tay trước, dốc sức giúp đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Chưa kịp bàn bạc với Lộc Minh Sâm, hai người đã bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ tận thành phố Yến xa xôi. Người gọi là Bùi Trí Minh, và anh ta nói rõ rằng muốn đích thân Tô Nhuyễn nghe máy.

“Chị dâu, đối thủ truyền kiếp của lão đại bọn em là Lục Thần Minh. Chỉ vài ngày nữa thôi là anh ta sẽ kết hôn, bây giờ cứ rêu rao khắp nơi rằng sẽ cưới cô y tá Mễ làm vợ, lại còn bịa đặt trắng trợn rằng lão đại đã ly hôn, không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Chị mau chóng tới đó để lấy lại thể diện, danh dự cho lão đại bọn em đi chứ!”

Tô Nhuyễn nheo mắt: “Y tá Mễ? Chẳng phải là cô y tá từng tuyên bố xanh rờn rằng anh Minh Sâm sẽ ế vợ đến già đó sao?”

“Còn không phải sao, cô ta đúng là kiểu 'ăn không được thì đạp đổ', trước đây theo đuổi lão đại đâu có nói những lời như vậy.”

Tô Nhuyễn nhướng mày: “Ôi chao! Hóa ra cô ta cũng từng theo đuổi lão đại của các cậu sao?”

Bùi Trí Minh cười hì hì: “Có biết bao nhiêu cô gái nhắm trúng lão đại, thích lão đại muốn chết. Có điều lão đại chưa từng để mắt tới bất kỳ ai trong số họ cả, chị dâu cứ an tâm đi nhé.”

“Bởi vậy nên bọn họ mới đ.â.m ra ghen ghét, đơm đặt đủ điều. Rằng lão đại coi thường cả hoa khôi đoàn văn công, khinh thường con gái nhà thủ trưởng, ngay cả cô y tá xinh đẹp, có năng lực cũng không thèm để mắt tới. Vậy mà cuối cùng lại cưới một cô gái nhà quê, một đứa con gái nông thôn vừa không văn hóa lại xấu xí gì đó…”

“Lão đại bây giờ đã lẩn đi đâu mất dạng rồi. Chị dâu à, chuyện này... chị có tới không?”

Tô Nhuyễn ngoảnh mặt nhìn Lộc Minh Sâm, dứt khoát đáp: “Tới chứ!”

Lộc Minh Sâm không nghe được Bùi Trí Minh nói gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt Tô Nhuyễn có điều không mấy ổn thỏa. Anh chợt cảnh giác, cất tiếng hỏi thăm: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn chỉ cười tủm tỉm, hỏi lại anh: “Anh không đi tham gia hôn lễ của Lục Thần Minh à?”

Nói tới đây, bỗng dưng Tô Nhuyễn lại cảm thấy cái tên này nghe có chút quen thuộc lạ.

Lộc Minh Sâm mở miệng lười biếng đáp lời, nhưng giọng điệu thì kiên định đến lạ: “Không đi.”

Tô Nhuyễn nói: “Anh cho rằng mình đã ly hôn nên không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa chăng?”

Lộc Minh Sâm: …???

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 256: Chị dâu mau tới lấy lại thể diện cho lão đại (2)