Bảy giờ tối, cuối cùng đoàn tàu cũng đã đến thành phố Yến.
"Cuối cùng cũng tới rồi, mỏi lưng quá!" Tô Nhuyễn khoan khoái vươn vai duỗi chân. Ngồi ghế cứng trên tàu hỏa suốt bảy tám tiếng đồng hồ, quả thực không phải chuyện dễ dàng chút nào.
Bùi Trí Minh đã chờ sẵn bên ngoài, hớn hở vẫy tay về phía họ.
"Lão đại, chị dâu! Ở đây, ở đây! Ha ha, cuối cùng thì chị dâu cũng đã đến!"
Tô Nhuyễn bật cười: "Đến mức ấy sao?"
Bùi Trí Minh gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi, chị chính là con át chủ bài của trung đoàn chúng em đó."
"Cái gã Lục Thần Minh kia có điểm nào mà so được với lão đại chứ? Hắn chỉ dựa vào cái chuyện cưới vợ này mà huênh hoang, sao chúng em có thể để hắn thực hiện được chứ! Đợi đến đám cưới, chúng ta nhất định phải cho hắn một bài học!"
Tô Nhuyễn bị chọc cười, thấy đám thanh niên này sao mà non nớt thế không biết.
Khi xe đến quân khu, trời đã tối hẳn.
Sau khi đăng ký kiểm tra đối chiếu tất cả giấy tờ của Tô Nhuyễn xong xuôi, chiếc xe jeep lại chạy thêm một lúc lâu nữa mới tới khu tập thể gia đình quân nhân.
Trong quân khu, từ cấp doanh trưởng trở lên đều được phân phối phòng ở. Sau khi viết báo cáo xin cho người nhà tùy quân, là có thể đón người nhà tới ở cùng.
Có điều, cán bộ cấp doanh trưởng đều ở nhà ngang (dãy nhà tập thể), còn cán bộ cấp đoàn trở lên thì được ở nhà lầu hoặc nhà riêng biệt; cấp sư đoàn trở lên thì được ở nhà vườn nhỏ, hoặc những căn biệt thự độc lập.
Bởi vậy, Lộc Minh Sâm cũng có một căn nhà ở khu vực này.
"Đáng lẽ lão đại được phân một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách lận, nhưng mà lúc đó anh ấy chưa kết hôn, ở một mình cũng lãng phí, nên đã nhường lại cho đoàn trưởng khác, tự mình xin đổi sang căn nhà cấp bốn này."
Tô Nhuyễn nhìn qua, cảm thấy có lẽ căn nhà này cũng chưa được sử dụng quá nhiều.
Trong sân trống rỗng, có bốn căn nhà nhỏ song song nhau, cửa đều là hàng rào gỗ. Mảnh sân vườn trước cửa hai căn nhà đối diện tràn đầy sức sống, còn căn nhà này thì cứ như nhà bỏ trống vậy.
Cũng may, đồ đạc trong nhà đều đã đầy đủ, không biết là đồ của Lộc Minh Sâm trước đây, hay lính cần vụ đã giúp kê thêm vào.
Tô Nhuyễn thăm quan căn nhà một lượt, đoạn nghi hoặc hỏi: "Sao chỉ có một chiếc giường đơn thế này?"
Bùi Trí Minh vỗ đầu một cái: "Ôi chao, cái trí nhớ của tôi này! Hôm nay chỉ nhớ bảo người ta quét tước, đã quên mất việc đổi giường rồi."
"Hôm nay hai người tạm chấp nhận chút nhé, mai tôi sẽ bảo người ta đổi sang chiếc giường lớn hơn." Nói xong, anh ta còn lén lút nháy mắt ra hiệu với Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm liếc xéo đối phương một cái, giơ chân muốn đạp qua: "Cút đi!"
Bùi Trí Minh cười hì hì, ngoan ngoãn cút về nhà mình.
Khi Tô Nhuyễn đi múc nước rửa mặt về, Lộc Minh Sâm đã trải xong chăn đệm trên chiếc giường đơn kia.
Anh nâng cằm chỉ về phía đối diện, giải thích: "Đó là nhà Lục Thần Minh, tên kia luôn thích theo dõi anh."
Vốn dĩ chuyến này họ đến là để dập tắt cái tin đồn ly hôn, vậy mà để người ngoài biết hai vợ chồng ngủ riêng, chẳng phải anh sẽ bị thiên hạ chê cười hay sao?
Tô Nhuyễn chẳng nói năng gì, cứ thế leo lên giường nằm xuống. Chừng nửa tiếng sau, tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh vọng lại, chắc Lộc Minh Sâm cũng mệt nhoài rồi.
Có lẽ vì ban ngày ngủ nhiều nên lúc này Tô Nhuyễn không tài nào chợp mắt được. Cô trở mình, đưa mắt nhìn Lộc Minh Sâm đang nằm dưới đất. Ánh trăng hắt qua tấm rèm mỏng manh trước cửa, phác họa những đường nét thanh tú trên gương mặt anh. Tô Nhuyễn cảm thấy nét nào cũng đẹp, ngay cả chiếc bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở cũng thật đáng yêu…
Một lúc lâu sau, cô đành ép mình quay lưng lại, khẽ thở dài. Mọi chuyện hình như bắt đầu trở nên không ổn rồi …
Sáng sớm, khi tiếng kèn báo hiệu vang lên, Tô Nhuyễn cũng lập tức mở mắt. Lộc Minh Sâm đã dậy, dọn dẹp chăn màn xong xuôi và ra ngoài rửa mặt.
Tô Nhuyễn đang chậm rãi gấp chăn, bỗng nghe thấy tiếng ngạc nhiên từ ngoài sân vọng vào: “Ấy chà, đoàn trưởng Lộc, cậu về rồi đấy ư? Tôi cứ ngỡ cậu không về kịp dự hôn lễ của tôi chứ, chị dâu đâu? Có tới không?”
Lộc Minh Sâm lười biếng đáp: “Hôn lễ của cậu có gì hay đâu mà tham gia? Chị dâu cậu vẫn còn đang say giấc!”
Câu cuối cùng được anh thốt ra với giọng điệu khoe khoang trắng trợn, khiến Tô Nhuyễn chợt nghĩ, Bùi Trí Minh nói người kia là đối thủ một mất một còn của Lộc Minh Sâm, e là đang nói giảm nói tránh thì đúng hơn.
“Thôi đi, là ngủ thật hay không có ai cả?”
Người kia nói tiếp: “Hôm ấy cả đơn vị ai cũng nghe nói cậu định viết báo cáo ly hôn kia mà, không sao đâu, cậu có ở vậy cả đời này cũng chẳng ai chê cười cậu đâu.”
Lộc Minh Sâm vặn lại: “Chuyện này tôi tin, dù sao cậu đã ế ngần ấy năm trời, ai cũng thấy thương hại cậu, chứ có thấy ai chê cười đâu …”
……
Tô Nhuyễn thu dọn xong xuôi rồi bước ra ngoài. Người thanh niên thân hình cao lớn, vẻ ngoài đoan chính ấy vẫn đang đứng trước sân nhà đối diện, đấu khẩu với Lộc Minh Sâm.
Nhìn thấy cô bước ra, đối phương sửng sốt: “Thật sự có vợ rồi à?”
Tô Nhuyễn cũng giật mình, cuối cùng cô cũng biết vì sao khi nghe thấy cái tên Lục Thần Minh cô lại cảm thấy quen tai đến vậy.
Kiếp trước, khi cô làm theo di chúc Lộc Minh Sâm để lại, Lục Thần Minh đã là sư trưởng, nên cô vẫn luôn gọi đối phương là sư trưởng Lục, đã quên tên thật của anh ta từ lâu.
Người trước mắt ấu trĩ như gà chọi này, vậy mà lại chính là vị sư trưởng Lục một khi đã nghiêm mặt thì khiến người ta sợ hãi kia.
Hơn nữa cô còn nhớ rõ, anh ta từng nói mình là anh em tri kỷ thân thiết nhất với Lộc Minh Sâm, vậy dáng vẻ đối chọi gay gắt hiện giờ… Rốt cuộc đời trước có bao nhiêu câu là bọn họ đã tô vẽ thêm cho đẹp đẽ?