Theo tin đồn đời trước Tô Nhuyễn nghe được, Lộc Minh Sâm là “Lộc thần” trầm ổn đáng tin cậy, đa tài đa nghệ; Còn vị sư trưởng Lục này là Diêm Vương mặt lạnh, năng lực xuất chúng, thiết diện vô tư, khiến người ta nghe tên là biến sắc.
Hiện giờ Diêm Vương mặt lạnh lại giống một đứa trẻ con ấu trĩ, còn “Lộc thần” trầm ổn đáng tin cậy kia lại có chút vênh váo. Anh bước đến bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy bả vai cô rồi giới thiệu: “Nào, làm quen một chút, đây là chị dâu cậu, Tô Nhuyễn.”
“Là chuẩn sinh viên Đại học Sư phạm Yên Kinh đấy, tháng Chín năm nay sẽ nhập học.” Giọng điệu vẫn lười nhác như cũ, nhưng không khó để nghe ra được vẻ đắc ý trong đó.
Tô Nhuyễn không nhịn được liếc mắt nhìn anh một cái. Thư thông báo trúng tuyển của cô còn chưa tới kia mà, anh không sợ nói quá lên trời bị gió thổi bay mất ư?
Nhưng mà Lộc Minh Sâm còn tự tin hơn cô gấp bội. Sau đó anh chỉ vào Lục Thần Minh, nói: “Lục Thần Minh, tên dễ nhớ. Chữ đầu gần giống tên anh, Lục trong Hải Lục, còn hai chữ sau thì chẳng mấy quan trọng.”
Hiển nhiên là Lục Thần Minh không muốn tin: “Không phải cậu sợ bị tôi chê cười nên tùy tiện tìm đại một người về diễn trò chứ? Muốn tìm thì cũng phải tìm người trông ra vẻ chút!”
Anh ta nói với Tô Nhuyễn: “Vợ cậu ta là thôn phụ thất học, chắc chắn không phải người như cô. Cô vẫn nên liệu mà quay đầu là bờ đi, nếu không đến lúc sự việc vỡ lở lại mất mặt chung với cậu ta đó.”
Tô Nhuyễn cảm thấy, khả năng mọi người nói tới vị này đều biến sắc không phải theo ý nghĩa bình thường.
Cô bèn hỏi: “Anh ấy rêu rao muốn ly hôn ở bệnh viện lúc nào?”
Lục Thần Minh mừng thầm ra mặt: “Cô không biết sao?”
“Ngay đầu năm, chính ủy Vương còn bắt cậu ta viết đơn ly hôn đó.”
Nói xong, anh ta cười hì hì, quay sang hỏi Lộc Minh Sâm: “Khi nào cậu viết thế? Sao tôi lại chẳng hay biết gì nhỉ?”
Lộc Minh Sâm cười khẩy: “Cậu đã sa đọa đến mức phải dựa vào những lời bịa đặt, những ảo tưởng viển vông để thể hiện cái vẻ ta đây sao?”
Lúc hai người đang đấu khẩu, thì một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, từ căn nhà bên trái vội vàng bước ra.
Những căn nhà ở đây nối liền nhau, chắc hẳn đã được xây dựng từ rất lâu rồi, sân tường chỉ cao ngang nửa người. Bởi vậy, giữa hàng xóm hay với người đi đường, chỉ cần đứng trong sân là có thể trò chuyện với nhau.
Người đàn ông kia vừa ra khỏi cửa, vừa thấy Lộc Minh Sâm đã cười hỏi: “Tối qua đã nghe thấy có động tĩnh, không ngờ đúng là đoàn trưởng Lộc đã trở về.”
Ông ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, mỉm cười chào hỏi: “Cưới vợ rồi về sau sẽ thường xuyên ở bên này chứ?”
“Đoàn trưởng Trương.” Lộc Minh Sâm liếc mắt sang Tô Nhuyễn rồi đáp: “Cô ấy còn phải đi học, xem tình hình rồi tính tiếp.”
Lục Thần Minh châm chọc: “ Tôi thấy sợ lộ tẩy thì có.”
Đoàn trưởng Trương lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, vội vàng ra ngoài làm nhiệm vụ. Vợ ông ấy từ sau bước ra, tò mò nhìn Tô Nhuyễn hỏi: “Đây là cô dâu mới của đoàn trưởng Lộc à?”
Lục Thần Minh nói: “Dì Trương, có phải dì cũng nghe nói đoàn trưởng Lộc đã ly hôn rồi, hay không? Cả bệnh viện đều nói thế, đâu phải cháu bịa ra đâu? Vậy mà cậu ta còn tìm người tới đóng kịch.”
Bà Trương liếc mắt nhìn Lục Thần Minh một cái, đúng là cạn lời thật.
“Đoàn trưởng Tiểu Lục, cậu sắp mở tiệc rượu rồi nhỉ, chuẩn bị đủ hết cả chưa?”
Ý của bà ấy là, mau đi làm việc của mình đi, đừng nói lung tung nữa.
Tô Nhuyễn nghe ra được ý tứ trìu mến quan tâm từ lời bà Trương.
Lục Thần Minh phản đối: “Đoàn trưởng Lộc là đoàn trưởng Lộc, sao lại gọi cháu là đoàn trưởng Tiểu Lục?”
“Được rồi, đoàn trưởng Lục thì đoàn trưởng Lục.” Bà Trương chiều ý sửa miệng, sau đó quay sang nói với Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Đại Lộc.”
Lục Thần Minh:……
Lộc Minh Sâm lười biếng liếc mắt nhìn Lục Thần Minh, ánh mắt không giấu vẻ đắc ý. Sau đó lại kéo Tô Nhuyễn giới thiệu với bà Trương một lần nữa, rồi mới dẫn cô về phòng: “Đi thôi, hôm nay nhà ăn có bánh bao lớn.”
Chữ “lớn” kia anh cố ý nhấn mạnh. Tô Nhuyễn quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Lục Thần Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trở lại phòng, Tô Nhuyễn cười nửa miệng nhìn Lộc Minh Sâm: “Cho nên nói đúng ra, cũng đâu phải là lời người ta bịa đặt nhỉ?”
Không biết vì sao Lộc Minh Sâm hơi lúng túng, anh khẽ ho một tiếng: “Cậu ta bịa đặt thật mà, anh chưa từng nói muốn ly hôn.”
“ Nhưng anh từng nghĩ đến.” Tô Nhuyễn chậm rãi nói: “Lúc ấy, anh không từ mà biệt, còn không phải cảm thấy em không xứng để quan tâm anh...”
Cô vừa nói tới đây, Lộc Minh Sâm lập tức nhớ lại nỗi sợ mang tên “Em là đồng lõa”, vội vàng ngắt lời: “Xin lỗi, anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa.”
Hành động nhanh gọn của anh khiến Tô Nhuyễn sửng sốt, không nhịn được bật cười: “Được rồi, tha cho anh.”
Lộc Minh Sâm lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Sáng nay em muốn ăn gì, để anh tới nhà ăn mua một ít mang về.”
“Anh không phải muốn đi mua bánh bao to sao? Đã ngỏ lời rồi thì chớ để người ta chê cười đấy nhé.” Tô Nhuyễn trêu ghẹo.
Cô vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng Lục Thần Minh kêu to ngoài cửa: “Chị dâu, nếu chị thật sự là chị dâu, vậy phải để ý chút nhé.”
“Hiện giờ mọi người đều cho rằng đoàn trưởng Lộc đã ly hôn, vài cô gái đã nghĩ tới chuyện tới làm vợ kế cho cậu ta rồi đấy, chị phải đề phòng cẩn thận.”
“Cái thằng khốn kiếp này!” Lộc Minh Sâm nghiến răng rủa một tiếng, hùng hổ cầm hộp cơm ra ngoài.
Tô Nhuyễn nhìn qua cửa sổ, thấy anh vừa ra khỏi sân đã đuổi theo đ.ấ.m Lục Thần Minh, Lục Thần Minh cũng chẳng vừa, tay đôi mấy chiêu. Cuối cùng, Lộc Minh Sâm vẫn giành phần thắng, khóa chặt cổ đối phương mà kéo đi xềnh xệch.
Thật giống hai đứa học sinh tiểu học đùa giỡn nhau!
Tô Nhuyễn lắc đầu, bật thành tiếng cười khúc khích, đoạn ra sân đánh răng rửa mặt.