Bà Trương ở cách vách cũng ra ngoài sân nhổ rau, đứng cách một bức tường nói chuyện phiếm với Tô Nhuyễn: “Tiểu Tô, nhà bên đấy chắc phải tu sửa lại một chút nhỉ?”
Dễ nhận ra bà ấy thật sự cao hứng: “Ở nơi này ngần ấy năm, nhà bên đó cứ như nhà trống vậy, ngay cả ngủ đoàn trưởng Lộc nhà các cháu cũng không về được mấy đêm.”
Bà ấy chưa nói, song Tô Nhuyễn cũng thừa sức đoán ra cái tính nết của Lộc Minh Sâm.
Bà Trương cảm thán: “Quả nhiên cưới vợ rồi có khác, dì chưa từng thấy cậu ấy cãi nhau với người khác như vậy.”
“Tuy rằng ngày thường nhìn cậu ấy luôn lười nhác, nhưng thực tế lại lạnh như băng, không để ý đến ai, cũng chỉ có thằng nhóc khờ khạo đối diện có thể chọc được cậu ấy ra tay.”
Nghĩ đến cái mồm lanh chanh của Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, cái bản lĩnh của anh ta cũng phải xuất chúng lắm mới sống sót được, nếu không e là đã bị người ta đánh c.h.ế.t tự bao giờ.
Bà Trương chỉ vào hai căn phòng nhỏ phía đông trong sân nhà mình, nói: “Nếu muốn ở lâu dài, cũng bảo đoàn trưởng Lộc nhà cháu dựng thêm hai căn phòng nhỏ, một làm phòng bếp, một làm phòng tắm. Ngoài thị trường có bán loại téc nước màu đen đấy, cũng không đắt lắm, trữ nước gác trên mái nhà là có thể tắm rửa, rất tiện.”
“Trong sân cũng có chút đất trống, trồng thêm ít rau là đủ hai người các cháu ăn rồi.”
Nghe bà ấy tính toán đâu ra đấy, Tô Nhuyễn chỉ cười chứ không gật đầu, đáp: “Dạ, đợi đoàn trưởng Lộc về, cháu sẽ bàn bạc lại với anh ấy ạ.”
Đại học Quốc Phòng cũng ở gần khu này, Lộc Minh Sâm lại đang theo học nghiên cứu sinh, thế nên cuối tuần anh về bên này càng thêm tiện. Ấy vậy mà, Tô Nhuyễn vẫn chưa hề có ý định tùy quân. Ngay từ đầu, cô đã mong muốn một mối quan hệ lý tưởng nhất là ai sống phận nấy, thân ai nấy lo.
Đến giờ, cô vẫn chưa hề có ý định đổi thay mục tiêu đã định.
Lúc cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng động lớn truyền đến từ căn nhà bên phải.
Tô Nhuyễn giật mình, vội quay đầu nhìn sang, liền trông thấy một cô gái chừng ba mươi tuổi, đang tức giận thở phì phì đóng sầm cánh cửa. Gương mặt cô ta hằm hằm đầy phẫn nộ, ngay cả động tác rửa rau cũng mang theo oán khí, trông chẳng phải hạng người dễ gần.
Bà Trương thở dài nói với Tô Nhuyễn: “Đó là cô giáo Hàn nhà đoàn trưởng Dư, ngày thường làm người rất không tồi, chỉ là tính tình như con gái mười tám, suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cáu giận với đoàn trưởng Dư.”
Khi bà ấy còn đang luyên thuyên, Tô Nhuyễn lại trông thấy một người đàn ông trạc ba, bốn mươi tuổi cũng lững thững bước ra. Người nọ đi đến bên cô giáo Hàn, bất đắc dĩ nói: “Em lại làm sao thế? Anh nào biết mình đã nói gì sai khiến em phải tức giận.”
Cô giáo Hàn giận dữ ngắt lá cải, chẳng thèm để mắt tới chồng, vừa thấy bóng anh ta mon men lại gần, liền bùng lên cơn giận hệt như thùng thuốc s.ú.n.g nổ tung: “Đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa, tôi già rồi, không còn tươi tắn, trẻ trung như người khác đâu, anh đi tìm Tiểu Vũ của anh đi!”
Đoàn trưởng Dư nghe vậy mà ngơ ngác không hiểu: “Chuyện này liên quan gì tới Tiểu Vũ cơ chứ? Em nói cho anh biết, em không thể nói xấu anh như vậy, đây là chuyện về đạo đức, tác phong đấy, anh chỉ là có quen biết cô ấy, trao đổi vài câu chuyện xã giao thôi mà.”
Tô Nhuyễn nhìn hai người kia, vốn dĩ cô giáo Hàn đã có khuôn mặt khó gần, nay vì cơn giận bùng lên lại càng thêm nhăn nhó, méo mó. Đoàn trưởng Dư thấy vợ cứ khăng khăng như vậy, không cách nào nói lý được, cũng đ.â.m ra cáu kỉnh. Rốt cuộc cả hai đều hậm hực, mặt nặng mày nhẹ quay về phòng mình.
Bà Trương đứng đó, chép miệng không biết nói sao cho phải: “Ở quân khu này con gái vốn đã ít ỏi, mà các cô gái trong đoàn văn công lại xinh đẹp mỹ miều, mỗi lần họ tới, đừng nói đám thanh niên bộ đội, ngay cả đến dì đây cũng chẳng cầm lòng được mà ra xem đôi ba bận.”
“Ấy cái cô giáo Hàn này … chỉ là quá để tâm, lần nào có đoàn văn công về cũng nổi cơn ghen, tháng nào cũng vậy, ghen tuông không ngớt lấy một bận.”
Tô Nhuyễn nghe vậy, lấy làm lạ hỏi: “Đoàn văn công thường xuyên tới biểu diễn vậy ạ?”
Bà Trương gật đầu: “Thì cũng là chuyện thường tình thôi. Biểu diễn cỡ lớn thì một năm hai lần, còn mấy đoàn văn nghệ nhỏ lẻ thì cứ hai ba tháng lại về diễn một đợt.”
Tô Nhuyễn nghe xong, chỉ biết lặng thinh.
Vậy chẳng phải nghĩa là, gần một nửa thời gian trong năm, cô giáo Hàn và đoàn trưởng Dư lại cãi vã nhau sao?
Bà Trương lắc đầu, quả tình cũng chẳng tài nào hiểu thấu: “Cháu nói xem, cãi nhau khiến cả nhà chẳng ai vui vẻ, bản thân mình cũng héo hon, suốt ngày mặt mày ủ dột, ủ ê, được cái gì chứ?”
Chỉ là bởi tình yêu làm lu mờ lý trí của người ta mà thôi, chẳng lẽ cô giáo Hàn không tự biết hành động như vậy là không hay sao?
Nhưng biết làm sao đây, ai bảo cô ấy lại yêu tha thiết Đoàn trưởng Dư chứ. Chính vì quá yêu mà đ.â.m ra ôm ấp bao nỗi chờ mong, khao khát người mình yêu phải thấu hiểu, chiều chuộng và bao dung mình vô điều kiện. Một khi đối phương không làm được như kỳ vọng, liền trở nên mất hết lý trí, dày vò người ấy, và cũng là tự dày vò chính mình.
Cho nên, thà rằng giữ một thái độ hợp tác, cùng nhau chung sống, như cô vẫn bao dung, nhượng bộ Lộc Minh Sâm vậy. Bởi cô coi anh như một người bạn, một thành viên trong gia đình, không can thiệp quá sâu vào những quyết định của đối phương, cũng chẳng dốc hết lòng mà phụng hiến. Làm vậy ngược lại càng dễ bề sống hòa thuận, êm ấm hơn.
Nếu là người yêu, tạm thời gác mọi chuyện khác sang một bên, chỉ riêng chuyện anh ta bặt vô âm tín bỏ đi như vậy thôi, chắc chắn Tô Nhuyễn đã gạch tên anh ta khỏi danh sách của mình rồi, sẽ chẳng thèm nói nửa lời với anh ta, nhất định sẽ hung hăng trút giận lên đầu anh ta một trận nên thân mới nguôi.
Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, hành động như vậy thì hại người mà chẳng lợi lộc gì cho bản thân, rốt cuộc được gì cơ chứ?
Thà cứ giữ nguyên như bây giờ còn hơn là tốt nhất, cả hai thấu hiểu và bao dung cho nhau. Cô không đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, còn anh cũng chẳng hề can thiệp vào bất cứ quyết định nào của cô.
Đợi những khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm được gỡ bỏ hoàn toàn, cô có thể yên lòng làm những công việc của riêng mình. Sau này nếu có chuyện gì thì hai người sẽ tương trợ lẫn nhau, không có việc gì thì ai nấy không nên đến quấy rầy đối phương.
Nếu một ngày nào đó anh tìm được người tâm đầu ý hợp, cô sẽ tự nguyện buông tay, rút lui…
Nói tóm lại là, cô sẽ không bao giờ trở thành loại người như cô của kiếp trước, đến nỗi chính bản thân cũng phải chán ghét. Cô nhất định phải sống một cuộc đời tươi đẹp, trở thành một người phụ nữ xinh xắn, rộng lượng, tiêu sái, gặt hái những thành công xuất sắc cho riêng mình.
Khi Lộc Minh Sâm xách hộp cơm về, vừa khẽ đẩy cửa phòng bước vào, đã đối mặt ngay với ánh mắt có vẻ cau có, không vui của Tô Nhuyễn. Anh khẽ dè dặt hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nhướn mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Làm sao cái gì?”
“Trông em có vẻ không vui cho lắm thì phải?” Cứ như thể muốn đánh anh một trận ra trò vậy.
“Em không vui chỗ nào cơ chứ?” Tô Nhuyễn nhận lấy phần cơm: “Em thấy vui vẻ lắm mà.”
Lộc Minh Sâm ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Em đừng nghe lời lảm nhảm của cái gã Lục Thần Minh kia. Một năm đoàn văn công nhiều lắm cũng chỉ đến đây được một bận, làm gì có cô gái nào…”
Tô Nhuyễn không nói không rằng, cô trực tiếp cầm chiếc bánh bao cắn một miếng lớn, khẽ híp mắt lại, cười tủm tỉm nói: “Ồ, hóa ra anh còn biết rõ mồn một chuyện người ta một năm về đây mấy bận cơ đấy. Có phải là anh đang ngóng trông họ lắm không hả?”
Lộc Minh Sâm: ???