Sau khi ý thức được mình vừa buột miệng nói gì, Tô Nhuyễn không khỏi đưa tay che mặt.
Lộc Minh Sâm nhìn cô với vẻ cẩn trọng: “Mấy năm tới chúng ta đều về tỉnh Đông Lâm ăn tết, chắc là không xem được đoàn văn công biểu diễn.”
Tô Nhuyễn thấy anh như vậy, lòng lại xiêu đi một chút: “Biết rồi, anh ăn cơm đi. Mấy ngày nay em hơi thất thường, anh đừng quá để ý.”
Dù cô nói vậy, Lộc Minh Sâm vẫn xuống bếp pha cho cô một ly nước gừng đường ngọt lịm. Anh dặn dò: “Lát nữa anh phải đến bộ đội một chuyến. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, trưa anh sẽ bảo người mua cơm mang về cho em.”
“Em biết rồi.” Tô Nhuyễn gật đầu.
Nhìn vẻ không yên lòng của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, quả nhiên không thể cứ như vậy mãi. Bản thân cô khó chịu đã đành, ngay cả Lộc Minh Sâm cũng phải thận trọng lo lắng, chẳng ai được thoải mái.
Lộc Minh Sâm có lỗi lầm gì đâu? Chỉ bởi anh quá ư là bảnh bao nên mới thu hút nhiều cô gái đến thế thôi. Tô Nhuyễn bình tĩnh uống một ngụm nước gừng ngọt, lòng tự nhủ sau này mọi chuyện cũng chẳng còn liên quan gì đến mình nữa.
Giữa trưa cơm nước xong, Bùi Trí Minh đến đón Tô Nhuyễn tới tòa nhà văn phòng. Anh ta phách lối khoe công với Chính ủy Vương: “Cháu đã nói rồi mà, chắc chắn chị dâu có thể đưa lão đại về! Ông xem, có phải dễ như trở bàn tay không?”
Chính ủy Vương nhìn Tô Nhuyễn, ánh mắt hiền từ vô cùng: “Bác sĩ Ôn nói, đây là một dấu hiệu cực kỳ tốt.”
“Bác sĩ Ôn?” Tô Nhuyễn hơi ngạc nhiên.
“ Đúng vậy.” Chính ủy Vương giải thích: “Lần này chúng tôi đã mời về một bác sĩ tâm lý rất giỏi, chuyên môn là tháo gỡ những khúc mắc trong lòng người bệnh.”
Ông ấy lẩm bẩm thêm: “Thật đáng nể, bây giờ còn có cả bác sĩ chuyên chữa trị cho người hay suy nghĩ vẩn vơ nữa chứ...”
Tô Nhuyễn bật cười khe khẽ, Chính ủy Vương nói tiếp: “Chúng tôi cũng hết cách rồi, vốn đang lo sợ không thể ‘bắt’ được cái thằng nhóc Lộc Minh Sâm kia, may mà có cháu giúp sức.”
Tô Nhuyễn bảo Lộc Minh Sâm dẫn cô theo về bộ đội, đương nhiên không phải để làm sáng tỏ tin đồn gì đó, dù sao cô cũng chẳng có ý định theo quân, người nơi này nhìn cô thế nào thì có liên quan gì tới cô đâu?
Mục đích chính cô đưa anh về, là muốn Lộc Minh Sâm tiếp nhận trị liệu tâm lý. Có điều Chính ủy Vương sợ Lộc Minh Sâm biết sẽ kháng cự, dù sao từ trước đến nay người kia luôn khép kín tâm tư, lại khó bề quản thúc, ông ấy sợ bác sĩ tâm lý không có cách nào, mới nhờ Tô Nhuyễn nghĩ biện pháp đưa anh về.
Nhưng không ngờ mọi việc lại đơn giản đến vậy, Chính ủy Vương rất đỗi vui mừng: “Cái thằng Lộc điên đó cưới cháu, đúng là cưới được người rồi.”
Bùi Trí Minh bĩu môi: “Chính ủy, ông nên nói lời này với Lục Thần Minh mới đúng. Hôm nay cháu nghe anh ta nói cái gì mà lão đại chúng cháu sợ mất mặt, cố ý tìm chị dâu tới đóng kịch.”
“Cháu thấy, vì anh ta sợ y tá Mễ chẳng bằng chị dâu chúng cháu, mới cố ý nói nhăng nói cuội như vậy. Chính ủy Vương, ông phải làm chứng cho lão đại và chị dâu chúng cháu, cho anh ta tức chết!”
Chính ủy Vương bật cười: “Mấy chuyện vặt vãnh của các cậu, tôi chẳng thèm quan tâm.”
Ông ấy quay sang Tô Nhuyễn, nói: “Thằng nhóc Lục Thần Minh kia có nói gì, cháu cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”
“Thật ra con người cậu ta không xấu, bác sĩ Ôn lần này, là do cậu ta nghe chị họ mình nhắc đến, sau đó mới cất công hỏi thăm mời về.”
“Tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ như cậu ta luôn đối đầu với Minh Sâm, nhưng thực tế lại coi Minh Sâm là đối thủ để phấn đấu.”
Bùi Trí Minh hơi bất ngờ: “Thật sự do anh ta mời đến sao?”
Tô Nhuyễn lại không bất ngờ lắm, dù sao đời trước vị Sư trưởng Lục kia vẫn luôn tự cho mình là bạn tri kỷ của Lộc Minh Minh Sâm mà.
Cô chỉ thở dài: “Con người khá tốt, đáng tiếc cái miệng lại quá ăn nói khó nghe.”
Chính ủy Vương và Bùi Trí Minh ngẫm nghĩ hồi lâu, nhận ra những lời này thật sự rất đúng với Lục Thần Minh. Bùi Trí Minh, hai tay xoa vào nhau, ánh mắt sáng lên vẻ hăm hở, rõ ràng là đang nôn nóng muốn đem mấy lời này ra "thử" với Lục Thần Minh.
"Sáng nay bác sĩ Ôn đã nói chuyện với Minh Sâm cả buổi sáng, lát nữa muốn tâm sự với cháu, để xem sau này nên chữa trị những vướng mắc trong lòng cậu ấy như thế nào."
Tất nhiên Tô Nhuyễn không từ chối.
Bình thường, việc điều trị tâm lý đều cần sự phối hợp từ người nhà và bạn bè.
Bác sĩ Ôn là một người thanh niên độ chừng ba mươi, vóc dáng mảnh khảnh. Để hòa mình vào không khí nơi đây, anh cũng vận một bộ thường phục mùa hè giản dị, khuôn mặt hiền lành với cặp kính gọng kim loại ánh vàng, toát lên vẻ nho nhã, điềm đạm. Giọng nói anh từ tốn, ấm áp, khiến người nghe vô thức mà buông lỏng cảnh giác.
Chính ủy Vương đã đặc biệt sắp xếp một căn phòng riêng tư để hai người tiện trò chuyện. Bác sĩ Ôn trước tiên tìm hiểu từ Tô Nhuyễn về những thói quen sinh hoạt, biểu hiện thường ngày của Lộc Minh Sâm, cũng như những chuyện đã xảy ra với gia đình họ Lộc, sau đó mới đi sâu vào phân tích.
"Từ sáu đến mười tám tuổi là thời kỳ định hình nhân sinh quan và thế giới quan của một con người. Thế mà, xung quanh cậu ấy lại chỉ toàn là những lời chửi rủa, nguyền rủa từ chính những người trong gia đình họ Lộc."
"Chỉ nhìn vào cách hành xử của họ, đã có thể phần nào hình dung ra. Trong mắt những người nhà họ Lộc, Lộc Minh Sâm làm gì cũng là sai. Càng khỏi nói đến những lỗi lầm thực sự, có lẽ cũng chỉ là những sai sót nhỏ mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể mắc phải, nhưng qua lời lẽ của họ, chúng đều bị thổi phồng thành tội ác tày trời."
"Một người sống lâu trong hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi sẽ hình thành suy nghĩ rằng bản thân không xứng đáng được tồn tại trên đời này. Đây chính là cội nguồn của sự chán chường, tuyệt vọng trong cậu ấy."
"Thật tình mà nói, nếu là người bình thường, có lẽ đã sớm sa ngã hoặc đã trượt dài vào con đường sai trái. Nhưng Lộc Minh Sâm lại có một ý chí phi thường đáng nể phục, có lẽ là nhờ vào chút ký ức ấm áp mà cha mẹ đã để lại từ thuở ấu thơ, giúp cậu ấy có thể trụ vững đến tận bây giờ."
"Có điều, chính những ký ức ấy cũng khiến cậu ta tự đối xử với chính mình một cách vô cùng hà khắc."
"Chỉ cần là người thì ai cũng từng có sai lầm, kể cả sau này khi chúng ta trưởng thành cũng sẽ phạm phải lỗi lầm, có khi còn là những sai lầm lớn. Nhưng bản thân mỗi người đều có năng lực tự mình hóa giải, theo bản năng sẽ tự tìm cách tô vẽ, làm đẹp cho sai lầm của mình, hoặc né tránh trách nhiệm, hoặc viện dẫn một lý do thiếu logic để hợp lý hóa mọi chuyện. Cuối cùng, họ sẽ tự nhủ rằng 'thật ra cũng chẳng phải lỗi lầm gì ghê gớm', ' mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi'... Con người ai cũng có cơ chế tự điều chỉnh như vậy."
" Nhưng Lộc Minh Sâm thì không. Bởi vì những người nhà họ Lộc, đối với cậu ấy mà nói, một sai lầm nhỏ cũng sẽ bị thổi phồng đến mức cậu ấy cảm thấy như mình vừa phạm phải một tội ác tày đình. Theo thời gian, điều đó sẽ ăn mòn tinh thần và niềm tin của cậu ấy, khiến cho dù chỉ một sai lầm nhỏ cũng dễ dàng làm cảm xúc của cậu ấy suy sụp."
"Hơn nữa, khi đối diện với những điều tốt đẹp, những thứ mang lại hạnh phúc, phản ứng đầu tiên của cậu ấy lại là bài xích và tránh xa. Cậu ấy cho rằng mình không xứng đáng có được, và mọi thứ tốt đẹp ấy sớm muộn cũng sẽ tan biến."
Tô Nhuyễn xoa xoa hai bàn tay, thật sự hận không thể đem hết đám người nhà họ Lộc ra trừng trị.
Bác sĩ Ôn nhìn cô rồi cười nói: "Cũng may cậu ấy đã chọn con đường quân nhân. Cũng may, cậu ấy là một người vô cùng ưu tú. Những chiến công, huân chương sẽ mang đến cho cậu ấy sự tự tin, khiến cậu ấy cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa. Bản thân điều đó cũng là một quá trình tự chữa lành."
"Có điều, yếu tố quan trọng nhất vẫn là cô."
Bác sĩ Ôn cười nói tiếp: "Nghe chính ủy Vương miêu tả bệnh trạng của cậu ấy, sau khi kết hôn với cô, tình trạng đã tốt hơn rất nhiều."
"Sáng nay tôi đã trò chuyện với cậu ấy. Dưới tình huống bình thường, cảm giác tự căm ghét bản thân của cậu ấy đã không còn nghiêm trọng như trước. Chắc hẳn, đây đều là công lao của cô."
“Cậu ấy đã bằng lòng nghe cô phân tích, giải thích, cũng thử thay đổi, sau này sẽ dần dà học được cách tự mình khuyên nhủ bản thân.”
Tô Nhuyễn:… Biện pháp tùy tiện, cưỡng từ đoạt lý của cô ư?
“Cũng đã bằng lòng nếm thử một vài món ngon, nhắc đến đồ ăn có thể nói ra hương vị cụ thể, đây đều là những biểu hiện cho thấy cậu ấy đã bắt đầu mở lòng tiếp thu những điều tốt đẹp, dù rằng tạm thời đều là bị động.”
Tô Nhuyễn càng nghe càng cảm thấy không ổn: “Vậy nên về sau chúng tôi nên phối hợp với bác sĩ thế nào để trị liệu cho anh ấy?”
Bác sĩ Ôn cười ha hả nói: “Biện pháp của cô vô cùng hay, cứ thế mà tiếp tục là được.”
Quả nhiên là vậy, cho nên anh gọi tôi tới đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?