Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 262: Bác sĩ tâm lý (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Dường như đoán ra được suy nghĩ của Tô Nhuyễn, bác sĩ Ôn bật cười: “Yêu là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa lành mọi tổn thương trong tâm lý. Lộc Minh Sâm rất may mắn khi tìm được người có thể bao dung cậu ấy.”

Tô Nhuyễn nghe xong càng thêm nghi ngờ đối phương là kẻ lừa bịp.

Trước khi đi, bác sĩ Ôn nói thêm: “Cô Tô cũng là người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, có điều tôi thấy khúc mắc trong lòng cô cũng chẳng ít hơn Lộc Minh Sâm là bao.”

Tô Nhuyễn vô cùng sốt sắng hỏi: “Vậy bác sĩ có thể nhìn ra được đó là gì không? Có thể chữa khỏi được không?”

Bác sĩ Ôn cười ha ha: “Đợi cô trị khỏi cho Lộc Minh Sâm, cậu ấy cũng sẽ chữa khỏi cho cô.”

Tô Nhuyễn:……

Chắc chắn là tên lang băm! Nghĩ đến Lục Thần Minh khờ khạo kia, anh ta mà tìm được người đáng tin cậy thì đúng là chuyện lạ đời!

Bác sĩ Ôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, rồi đột nhiên nói: “Có điều tốt xấu gì chúng ta cũng đã tâm sự một hồi, giờ không làm gì thì hình như không phải lẽ.”

“Lát nữa có cần tôi phối hợp một chút không?”

Tô Nhuyễn đang nghi hoặc, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngoài vọng đến, sau đó cửa phòng bị gõ vang.

Tô Nhuyễn nhìn khuôn mặt đột nhiên lộ vẻ tình tứ một cách giả tạo của bác sĩ Ôn, thầm nghĩ: Kỹ thuật diễn thật tài tình.

“Mời vào.”

Quả nhiên, người đẩy cửa vào là Lộc Minh Sâm, nhìn thấy bác sĩ Ôn, anh hơi sững sờ: “Bác sĩ Ôn, sao anh cũng có mặt ở đây?”

Bác sĩ Ôn cười nói: “ Tôi đến tìm chính ủy của các cậu, vừa hay cô Tô cũng ở đây. Chính ủy các cậu có việc bận, hai chúng tôi đành ngồi đây trò chuyện.”

Lộc Minh Sâm không hề nghĩ nhiều, nói với Tô Nhuyễn: “Nếu chính ủy không có việc gì, chúng ta về nhà thôi.”

Tô Nhuyễn gật đầu, vừa mới đứng dậy, lại nghe thấy bác sĩ Ôn cất lời: “ Tôi đoán hôn nhân giữa hai người không phải sự thật, đúng không?”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hẹn mà cùng ngỡ ngàng.

Bác sĩ Ôn nhìn biểu cảm trên mặt hai người, cười nói: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

“Là hợp tác cho đến khi một bên tìm được người mình thích sao? Hay là giao kèo sau khi giải quyết xong phiền toái sẽ đường ai nấy đi?”

Thấy Lộc Minh Sâm cảnh giác, bác sĩ Ôn cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ cho ai đâu.”

Nói xong anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn: “ Tôi chỉ muốn biết, thời gian hợp tác của hai người là bao lâu? Tôi muốn theo đuổi cô Tô, có được không?”

Tô Nhuyễn theo bản năng nhìn về phía Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm lại trực tiếp đi tới chắn trước người Tô Nhuyễn, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào bác sĩ Ôn, nói: “ Tôi nhớ rõ anh vừa nói, đây là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.”

“ Đúng vậy,” bác sĩ Ôn bật cười: “Ngay lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết cậu là người quang minh chính trực, chắc chắn sẽ nghiêm túc làm theo hợp đồng.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Không đời nào.”

Bác sĩ Ôn nói: “Vì sao lại không đời nào? Hơn nữa tôi chỉ nói là theo đuổi, nếu sau này không thích hợp còn có thể chia tay.”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm chợt lóe lên tia sắc lạnh, anh trầm giọng hỏi: "Anh xem cô ấy là cái gì?"

Bác sĩ Ôn đáp lại, ung dung: "Đương nhiên là một cô gái xinh đẹp ưu tú, đáng để theo đuổi rồi."

Anh ta tự giới thiệu: " Tôi du học bên Pháp ba năm, nghề nghiệp là bác sĩ, trong nhà cũng có chút vốn liếng, bản thân không hề có tật xấu nào, tự thấy mình hoàn toàn đủ tư cách để theo đuổi cô Tô."

Lộc Minh Sâm mím chặt môi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Anh... quá lớn tuổi."

Bác sĩ Ôn sửng sốt, rõ ràng không ngờ Lộc Minh Sâm lại đưa ra lý do này. Anh ta không kìm được bật cười: "Đoàn trưởng Lộc, có lẽ cậu không biết, đàn ông lớn tuổi mới càng biết bao dung, cô Tô còn trẻ như vậy, nên được yêu thương, nuông chiều mới phải."

"Miệng lưỡi khéo léo thật." Lộc Minh Sâm vô cùng khó chịu, lập tức kéo Tô Nhuyễn ra ngoài: " Tôi không đồng ý, đừng hòng mà nghĩ tới."

Bác sĩ Ôn truy vấn phía sau: "Đoàn trưởng Lộc, anh lấy thân phận gì để ngăn cản?"

Lộc Minh Sâm ngập ngừng, không nói được lời nào, chỉ kéo Tô Nhuyễn đi nhanh hơn.

Tô Nhuyễn nhìn anh tức tối hậm hực, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười kín đáo.

Sau khi xuống lầu, đến một nơi yên tĩnh hơn, Lộc Minh Sâm mới buông tay Tô Nhuyễn ra: "Em muốn tìm bạn trai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải người kia."

Sắc mặt Tô Nhuyễn đã trở lại bình thản, cô nheo mắt nhìn thẳng vào anh, hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"

Lộc Minh Sâm cho rằng cô không vui vì mình đã can thiệp vào chuyện của cô, đôi môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau vẫn kiên trì nói: "Người kia thì tuyệt đối không được, tuy rằng trông có vẻ không tồi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt con gái nhà người ta đã vội vàng nói chuyện theo đuổi này nọ, có thể thấy không đáng tin cậy. Du học nước ngoài về không phải cái gì cũng hay, nghe nói bên đó rất cởi mở, người cũng tùy tiện."

Tô Nhuyễn hờ hững hỏi lại: "Vậy nên, ngoài anh ta ra, ai cũng được sao?"

Lộc Minh Sâm im lặng một lát, mí mắt rũ xuống, nói giọng trầm thấp: "Phải là người tốt."

"Tuy hợp đồng đã ghi rõ, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng dù sao hai ta cũng là bạn..." Hình như câu sau đó anh không nói được nữa.

Tô Nhuyễn bị chọc tức: "Vậy có phải em nên cảm ơn anh đã 'giữ cửa' cho em không?"

Lộc Minh Sâm không nói lời nào, nhưng vẻ mặt vẫn đầy kiên quyết.

Tô Nhuyễn vô cùng muốn đá cho anh ta một cái thật mạnh, đáng tiếc lại chẳng có danh phận gì.

Cho nên mới nói, tình yêu, tình đương gì chứ, chưa kịp yêu đã chọc người ta tức c.h.ế.t rồi!

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 262: Bác sĩ tâm lý (2)