Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, tự nhủ: Đừng tức giận, đừng tức giận. Lộc Minh Sâm chỉ là đối tượng hợp tác, cũng coi mình là bạn tốt nên mới có trách nhiệm như vậy, anh ấy cũng chỉ có lòng tốt thôi mà.
Hơn nữa, không phải vừa rồi bác sĩ Ôn cũng nói Lộc Minh Sâm sẽ theo bản năng đẩy mọi thứ tốt đẹp có thể mang đến hạnh phúc ra xa sao? Không phải cô cũng hiểu rất rõ, từ trước tới nay anh ấy chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương hay kết hôn à?
Hiện giờ người ta chỉ đang thể hiện thái độ, mình nên ngoan ngoãn phối hợp mới phải.
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trong tay, lẩm nhẩm hai câu "Nam mô a di đà phật" để trấn an lòng mình, sau đó mới ngẩng đầu cười, nói với Lộc Minh Sâm: "Anh nói rất đúng, với giao tình giữa hai ta, nếu đổi lại là em, em cũng không nỡ nhìn anh gửi gắm sai người đâu."
"Tháng chín trường học sẽ khai giảng, trong trường đại học chắc chắn có rất nhiều nam sinh ưu tú, đến lúc đó phải làm phiền anh rồi!"
Dứt lời, cô đi thẳng về nhà.
Lộc Minh Sâm nhìn dáng vẻ đầy mong chờ của cô, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tức vừa giận, lầm bầm một câu: "Năm trước không phải vì không muốn kết hôn mà cô ấy mới ký hợp đồng với mình sao? Sao chưa đầy một năm mà đã đổi ý rồi?"
Nhưng hình như anh quên rồi, chẳng phải năm ngoái khi hai người kết ước, anh cũng chỉ xem đây như một giao kèo, định bụng đợi khi giúp cô thoát ly khỏi gia đình họ Tô thì sẽ đường ai nấy đi đó sao?
Đứng trước hàng hiên, Hoàng Hải Uy chỉ biết trân mắt nhìn hai người họ lần lượt rời đi, như thể hoàn toàn không trông thấy anh.
Hách Đán đứng bên cạnh xởi lởi nói: “Đó chính là chị dâu trong lời đồn đại à? Quả nhiên là xinh đẹp thật, ngay cả cô y tá Mễ cũng chẳng thể sánh bằng. Tôi e rằng đoàn trưởng Tiểu Lục nhà bên lại sắp phát hỏa rồi đây.”
“Ấy, chẳng phải anh Lộc bảo cậu đứng đây chờ, nói là muốn đích thân đưa chị dâu về sao? Sao giờ lại đi mất rồi?”
Bởi vậy Hoàng Hải Uy mới sinh nghi: “Chỗ này đâu có gần khu tập thể, hai người họ định cuốc bộ về sao?”
Hoàng Hải Uy vẫn không sao hiểu nổi, dường như Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng chẳng hề nhận thức được hành động của mình, vậy mà đã vội vã rời đi rồi.
Khi hai người đi ngang một khu nhà tập thể, mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói rúc rích của một đám người trẻ, ngay sau đó mấy cô gái đang đùa giỡn bỗng ùa ra từ hàng hiên. Một cô trong số đó mải chạy giật lùi, chẳng cẩn thận vấp ngã, mấy người khác vội vàng chạy tới đỡ, cả đám người cứ thế xộc thẳng về phía Tô Nhuyễn.
Dẫu vậy, họ còn cách cô một đoạn khá xa. Tô Nhuyễn định nghiêng người tránh sang bên, thì cánh tay bỗng bị giữ chặt, ngay sau đó cả người cô bị kéo mạnh về phía sau, trực tiếp ngã vào lồng n.g.ự.c vững chãi của ai đó.
Giọng Lộc Minh Sâm trầm ấm truyền đến từ phía trên đỉnh đầu cô: “Này, em cẩn thận một chút chứ.”
Tô Nhuyễn theo bản năng vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu, giọng có vẻ bất đắc dĩ: “Khoảng cách xa như vậy, em vẫn có thể tự mình tránh được mà.” Cô đâu đến nỗi vô dụng như thế, phải không?
Lộc Minh Sâm chỉ mím môi không nói gì, đỡ lấy bả vai cô giúp cô đứng vững.
Tô Nhuyễn tò mò nhìn những cô gái trước mặt, chờ họ đi qua. Không ngờ, tất cả lại đồng loạt xoay người, đồng thanh chào Lộc Minh Sâm: “Chào đoàn trưởng Lộc ạ.” Ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng phấn khởi.
Một cô gái với khuôn mặt xinh tươi, đáng yêu trong số đó thậm chí còn không thể che giấu nổi niềm vui: “Đoàn trưởng Lộc!”
Cô gái nhỏ ấy dáng người yểu điệu, có lẽ vì thường xuyên khiêu vũ nên mỗi cử chỉ, dáng điệu đều toát lên vẻ thanh thoát, duyên dáng. Trước n.g.ự.c cô ôm một quyển sách, đôi mắt nai sáng lấp lánh nhìn Lộc Minh Sâm, e ấp ngượng ngùng mở lời: “Thật không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Mấy cô gái phía sau đều xô đẩy cô ấy tiến lên, như thể muốn tiếp thêm can đảm. Một cô gái trong số đó còn cười khúc khích, nói: “Nguyễn Linh của chúng tôi vừa mới nói muốn ghé thăm đoàn trưởng Lộc, không ngờ vừa dứt lời đã gặp được. Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trời định hay sao?”
Mấy cô gái còn lại thì vừa làm điệu bộ trêu ghẹo, vừa ồn ào cười vang.
Lộc Minh Sâm theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, rồi khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu có phần xa cách: “Thôi, các đồng chí đừng khách sáo nữa, đều đi đi thôi.”
Hiển nhiên Nguyễn Linh vẫn chưa đành lòng rời đi dễ dàng như vậy, cô ấy nghiêng đầu, ánh mắt cuối cùng nán lại trên người Tô Nhuyễn, còn đặc biệt chú ý đến bàn tay vững chãi đang đặt trên vai cô. Cô mím môi, rồi ngượng ngùng cất lời xin lỗi: “Thật ngại quá, có phải chúng tôi đã làm cô giật mình rồi không?”
“Thật ra chúng tôi vẫn luôn chú ý đường đi, khoảng cách xa như vậy, làm sao mà chạm vào cô được.”
Chẳng cần cô ấy phải ám chỉ, Tô Nhuyễn cũng hiểu được. Nếu không phải do anh Lộc Minh Sâm mà ra, thì với khoảng cách xa như vừa rồi, cái hành động ngã vào lòng anh ấy, dù ai có trông thấy cũng sẽ nói cô là kẻ giả bộ yếu đuối để thu hút sự chú ý, hoặc mang tiếng là người tâm cơ.
Cô gái vừa hùa theo Nguyễn Linh lúc nãy, bấy giờ lẩm bẩm với vẻ khinh thường: “ Tôi thấy cô ta cố ý thì đúng hơn.”
Nguyễn Linh quay đầu lại, liếc nhìn cô gái kia một cái, rồi gằn giọng: “Tiểu Vũ, đừng có nói năng bậy bạ.”
Nói đoạn, cô ấy định bước tới nắm lấy tay Tô Nhuyễn: “Thật ngại quá, xin cô thứ lỗi nhé.”
Cô gái này … kinh nghiệm còn non xanh lắm, miệng tuy nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào Lộc Minh Sâm.