Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 264: Đào hoa (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lộc Minh Sâm liếc nhanh qua cô gái tên Tiểu Vũ kia một cái, đưa tay chặn Nguyễn Linh đang định xấn tới, rồi lại cất lời: “Chỗ này không có việc gì nữa, các cô cứ đi làm việc của mình đi.”

Dứt lời, anh đưa tay ôm lấy bả vai Tô Nhuyễn, kéo cô sải bước về phía trước. Cô muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Nguyễn Linh c.h.ế.t sững, mấy cô gái khác cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dù biết Lộc Minh Sâm lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách, họ đã quen rồi. Nhưng hôm nay, có điều gì đó thật khác. Hiện giờ, ai ai cũng có thể nhận thấy, anh ấy đối xử với cô gái này thật sự rất khác lạ.

Trong lòng Nguyễn Linh lập tức dâng lên một cảm giác bất an. Với cái tính dám yêu dám hận, cô ấy lập tức đuổi theo, dang hai tay chắn ngang trước mặt hai người.

Ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, Nguyễn Linh hỏi thẳng: “Thưa đoàn trưởng Lộc, vị này là ai ạ?” Cảm xúc không kìm được, giọng nói mang rõ vẻ chất vấn.

Tô Nhuyễn rất lấy làm hứng thú, nhìn Nguyễn Linh chằm chằm, đợi Lộc Minh Sâm cất lời. Thế nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh ấy cũng đang nhìn mình, cứ như đang đợi cô giải quyết vậy.

Mặc dù theo giao kèo và những lần trước, chuyện này đáng lẽ do Tô Nhuyễn ra mặt. Nhưng thôi, Lộc Minh Sâm cũng đã tính tìm người yêu cho cô rồi, vậy cô cũng chẳng việc gì phải ra sức dẹp bỏ đào hoa cho anh làm gì.

Thế là Tô Nhuyễn chỉ cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Linh, chẳng nói chẳng rằng.

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc mà cô vẫn hay dùng vào buổi sáng, Lộc Minh Sâm lập tức rùng mình. Anh vội vàng phủi sạch mọi liên quan: “Cô là ai thế? Có chuyện gì vậy?”

Nguyễn Linh trợn tròn mắt, không tài nào tin nổi: “Thưa đoàn trưởng Lộc?! Sao anh lại tuyệt tình đến thế? Hai năm về trước, chính anh đã tặng hoa cho em mà!”

Tô Nhuyễn nghe vậy, khẽ nhướng mày, ánh mắt sáng như sao chằm chằm nhìn Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm lập tức căng thẳng, vội vàng thanh minh: “Làm gì có chuyện đó, là đại biểu trung đoàn tặng hoa cho toàn đoàn văn công chứ có phải riêng ai đâu.”

Tô Nhuyễn híp mắt lại: “Nhớ rõ như vậy, xem ra đúng là có tặng rồi nhỉ? Sao anh lại phải giả vờ không quen người ta thế?”

Lộc Minh Sâm cứng họng: “Thật sự là không nhớ nổi.”

Hai mắt Nguyễn Linh đã đỏ hoe: “Đoàn trưởng Lộc!”

Sau đó, cô ta lại quay sang Tô Nhuyễn, chất vấn: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của Đoàn trưởng Lộc?”

Lộc Minh Sâm còn chưa kịp mở lời, Tô Nhuyễn đã cười tủm tỉm nói trước: “ Tôi là em gái của anh ấy.”

Lộc Minh Sâm ngỡ ngàng nhìn cô.

Nguyễn Linh cũng c.h.ế.t lặng, sau đó nét mặt giãn ra, giọng nói cũng trở nên hiền hòa hơn: “Chào chị, em là Nguyễn Linh, thuộc đoàn văn công.”

Tô Nhuyễn:……

Cô thầm nghĩ, đóa đào hoa này của Lộc Minh Sâm xem chừng không ổn chút nào, nên đổi người khác thì hơn. Thế là cô bèn giữ nguyên vẻ mặt tỉnh bơ mà bổ sung: “Em gái yêu quý của anh ấy.”

Nguyễn Linh lại một lần nữa sửng sốt: “Em gái ruột ư?”

Tô Nhuyễn vẫn cười tủm tỉm, rõng rạc nói: “Y... Ê... U, phải cong lưỡi lên mà đọc, y-êu... yêu.”

Nguyễn Linh thốt lên: “Cô nói bậy bạ! Đoàn trưởng Lộc đã ly hôn rồi kia mà.”

Lộc Minh Sâm chỉ thấy đầu óc ong ong: “Ai nói thế? Tôi vẫn chưa ly hôn. Cô ấy chính là vợ tôi đây, cô mau đi làm việc của mình đi!”

Nguyễn Linh vẫn không buông tha, khăng khăng níu kéo: “Đoàn trưởng Lộc, có phải anh đang trách em không? Trách em đã không kịp thời đến thăm anh lúc anh bị thương?”

“Em cũng tự dằn vặt bản thân, trách em xa xôi cách trở, chẳng có cách nào kịp thời ở bên anh, để anh một mình đối mặt với những đau khổ ấy.”

Cô ta khổ sở thốt lên: “ Nhưng anh phải tin em, em chưa từng có ý nghĩ từ bỏ anh dù chỉ một giây!”

“Lúc ấy, chúng em vừa đến biên cương, vừa bắt đầu nhiệm vụ biểu diễn phục vụ các chiến sĩ biên phòng. Khi nhận được tin tức đã ngót nghét một tháng trời sau đó, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ trở về cũng đã nửa năm đằng đẵng trôi qua. Vừa về em đã lập tức tới bệnh viện tìm anh, nhưng lại nhận được tin anh đã rời bộ đội, nỗi đau quặn thắt trong lòng em, liệu anh có thấu?”

Giọng nói và biểu cảm ấy, chẳng hiểu vì lẽ gì Tô Nhuyễn cảm thấy rất quen thuộc.

Sau đó cô lại nghe thấy đối phương nói tiếp: “Em không giống y tá Mễ.”

Hốc mắt cô ta đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn tình ý nhìn Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, em thích anh, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với anh, em vẫn thích. Cho dù anh muốn rời bỏ cả thế giới, em vẫn muốn theo chân anh.”

Tô Nhuyễn cảm thấy rờn rợn, ánh mắt rơi xuống bìa tên truyện in trên bìa sách trong tay đối phương. Cô không có ấn tượng gì với cái tên đó, nhưng tên tác giả là “Quỳnh Dao” thì cô lại quá quen thuộc.

Tô Nhuyễn lập tức nhận ra rắc rối to rồi đây. Một câu đã kết hôn có lẽ có thể đuổi những người khác, nhưng mà những cuốn tiểu thuyết của Quỳnh Dao thì lại đề cao tình yêu chân chính, có thể vượt qua mọi rào cản. Bởi vậy, không ít cô gái mê mẩn các tác phẩm của bà, căn bản chẳng bận lòng đến chuyện đối phương đã lập gia đình hay chưa, chỉ lấy danh nghĩa tình yêu mãnh liệt để tìm kiếm một mối tình oanh liệt, bất chấp mọi hậu quả.

Tô Nhuyễn nhớ rõ má Quỳnh Dao từng có một câu nói khiến người ta phát tởm như sau: “Một người vợ không có cách nào giữ chồng bên người, đó là thất bại của phụ nữ.”

Vì lẽ đó, những người hâm mộ cuồng nhiệt của Quỳnh Dao còn rất lấy làm thích thú khi gây khó dễ cho những người phụ nữ khác.

Mặt Lộc Minh Sâm đã tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên kiên quyết: “Đồng chí Nguyễn, mong cô tự trọng. Tôi đã kết hôn, tình cảm giữa hai chúng tôi rất tốt.”

Vừa dứt lời, anh chẳng buồn để mắt tới cô ta, trực tiếp ôm Tô Nhuyễn tiến bước về phía trước. Thế nhưng Nguyễn Linh vẫn cứng đầu, giang tay ra chặn lại. Lộc Minh Sâm lại không hề dừng bước, không hề nương tay, thẳng thừng đẩy cô ta ra. Nguyễn Linh ôm chặt cánh tay, đôi mắt trợn trừng đầy vẻ không thể tin được.

Sau đó quả nhiên cô ta đã quay sang trút giận lên Tô Nhuyễn: “Hôn nhân gượng ép sẽ không hạnh phúc! Tôi …”

Tô Nhuyễn cũng nhức đầu. Để dập tắt mầm mống rắc rối, cô xoay người nói: “Việc hôn nhân của chúng tôi có hạnh phúc hay không, không đến lượt cô phải bận tâm. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục ngang ngược như thế, tôi e là cô sẽ phạm vào tội phá hoại quân hôn đấy.”

“Nếu Đoàn trưởng Lộc nhận định hành vi của cô là quấy rối, chỉ cần tôi trình báo lên cấp trên của cô, tuy chưa đến mức phải vào tù, nhưng chắc chắn đoàn văn công sẽ không bao giờ giữ lại một người như cô đâu.”

Cô nhìn mấy cô gái hiếu kỳ đứng xem phía sau, nói tiếp: “Nghe nói cô ta là cây văn nghệ chủ chốt của đoàn văn công các cô à? Vậy mau bảo lãnh đạo các cô nhanh chóng tìm người thay thế mà bồi dưỡng đi là vừa.”

Sắc mặt Nguyễn Linh lập tức thay đổi, tím mặt, câm như hến, không dám nói thêm lời nào.

Tô Nhuyễn khẽ cười nhạt, tình yêu chân chính có thể vượt mọi rào cản ư? Chỉ là cái giá phải trả cho cái gọi là ‘tình yêu chân chính’ ấy, vẫn chưa đủ đắt mà thôi.

Hai người tiếp tục đi được một quãng xa, Tô Nhuyễn lẳng lặng nhích vai, Lộc Minh Sâm bấy giờ mới sực tỉnh, chợt bối rối buông tay.

Cô nhìn anh, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái, cười hỏi: “Ngoài Nguyễn Linh này ra, còn ai nữa? Anh khai thật đi để em còn có đường mà chuẩn bị.”

Ngờ đâu Lộc Minh Sâm vẫn còn ra chiều ngẫm nghĩ nghiêm túc lắm: “Không biết, về hỏi Bùi Trí Minh đã.”

Tô Nhuyễn:……

Thấy Tô Nhuyễn định rảo bước ra con đường lớn phía trước, Lộc Minh Sâm chợt vội vã ngăn lại: “Không phải bên đó!”

Lúc này dường như anh mới sực nhớ ra điều gì: “Xe đâu?”

Tô Nhuyễn:……

Đúng vậy, xe đâu? Cô quả thật là giận đến mức hồ đồ rồi, anh ấy cũng bị choáng váng theo à?

Cô khẽ nheo mắt, trêu chọc hỏi: “Có phải là đi rước đám ‘ong bướm’ của anh về rồi à? Chắc một chuyến xe không đủ đâu nhỉ?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 264: Đào hoa (2)