Lộc Minh Sâm vừa bảo người đi gọi Hoàng Hải Uy lái xe ra đón, chẳng mấy chốc, chiếc Jeep của Lục Thần Minh đã dừng xịch trước mặt họ.
Lục Thần Minh đeo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống nhìn Lộc Minh Sâm, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Này này, đoàn trưởng Lộc, cậu xem cậu kìa, ai đời lại bắt chị dâu cuốc bộ về thế này chứ?”
Lúc này anh ta đã chẳng còn màng đến việc Tô Nhuyễn là thật hay chỉ là người được mời tới đóng kịch, mà bắt đầu công kích Lộc Minh Sâm không biết làm tròn bổn phận người chồng: “Đừng nói là cậu định huấn luyện chị dâu như lính tráng đấy nhé?”
“Mấy cây số đường sá, muốn cuốc bộ thì tự cậu mà đi, ai đời lại lôi chị dâu đi cùng chứ! Hừm, tôi đã bảo rồi, cậu cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, bảo sao mọi người cứ rỉ tai nhau cậu vừa lạnh lùng lại chẳng biết săn sóc ai bao giờ.”
Nói đoạn, anh ta quay sang dặn dò Tô Nhuyễn: “Chị dâu cứ yên tâm, nếu cậu ta có chỗ nào làm chưa tốt, chị cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giúp chị dạy dỗ cậu ta một trận ra trò.”
Sau đó, anh ta kiêu hãnh quay sang nói với người tài xế ngồi trên ghế lái: “Tiểu Vương, chạy nhanh lên một chút, y tá Mễ sắp tan làm rồi, nhà cô ấy cách bệnh viện tận tám trăm mét đó, gần đến ngày kết hôn rồi, đừng để cô ấy phải mệt mỏi.”
Vừa nói anh ta vừa liếc mắt đầy đắc ý nhìn Lộc Minh Sâm, ý muốn bảo anh mau học hỏi đi.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, còn Lộc Minh Sâm thì mỉa mai một tiếng: “Chẳng trách mọi người cứ bảo, người thì tốt đấy, đáng tiếc cái miệng quá gọi đòn.”
Hiển nhiên là Lục Thần Minh cũng đã nghe thấy lời này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: “Quả nhiên là cậu! Lộc điên kia, cậu đúng là đồ đê tiện!”
Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “ Tôi kiến nghị cậu nên đi mau đi, bằng không y tá Mễ sẽ phải cuốc bộ tám trăm mét về nhà đó.”
Lục Thần Minh tức nghẹn họng, giận tím mặt chỉ thẳng vào Lộc Minh Sâm mà quát: “Thằng Lộc điên kia, cậu cứ liệu hồn đấy cho tôi!”
Tuy Lục Thần Minh đã thả ra lời tàn nhẫn như vậy, nhưng sau đó lại chẳng có thì giờ đến khiêu khích Lộc Minh Sâm. Vì sắp đến ngày kết hôn, anh ta vô cùng bận rộn, ngay cả những người hàng xóm nhàn rỗi cũng qua giúp đỡ.
Dù không tình nguyện, Lộc Minh Sâm vẫn bị đoàn trưởng Trương và đoàn trưởng Dư lôi đi.
Để Tô Nhuyễn một mình ở nhà làm trang sức.
Đầu năm khi còn ở thành phố Thân về, cô đã cố ý dặn dò Lộc Minh Sâm đi đường vòng qua chợ Nghĩa Ô, mua về không ít nguyên vật liệu. Đồ nghề cũng mua đầy đủ, đa phần đã được gói ghém cùng hành lý, nhờ Lý Nhược Lan gửi qua sau.
Trong rương hành lý cô chỉ mang theo một bọc nhỏ.
Vì chưa biết chuyện bên này khi nào mới xong, ở trong bộ đội lại không tiện chạy lung tung, cô sợ ở một mình nhàm chán, nên mang theo vài món đồ tiêu khiển, để lỡ rảnh rỗi ở đây thì có cái mà làm, với cả cũng là chuẩn bị cho việc mở tiệm buôn bán sau này khi cô nhập học.
Không ngờ lần này lại phát huy tác dụng.
Cô định làm cho chủ nhiệm Mễ một bộ trang sức làm quà kết hôn.
Không đúng, bây giờ vẫn là y tá Mễ.
Không nói đến chuyện lần này Lục Thần Minh đã tìm bác sĩ tâm lý giúp đỡ Lộc Minh Sâm, thật ra kiếp trước Tô Nhuyễn cũng quen biết chủ nhiệm Mễ.
Hồi ấy cô nằm viện dưỡng bệnh, chính chủ nhiệm Mễ, vợ của sư trưởng Lục, đã đích thân chăm sóc. Trước khi Lý Nhược Lan xuất hiện, chủ nhiệm Mễ là một trong số ít những người bạn đã tận tình khuyên nhủ cô.
Chủ nhiệm Mễ là người phụ nữ xinh đẹp, đầy tự tin, lại nhanh nhẹn và hòa nhã biết bao, vậy mà không hiểu sao trong lời của Bùi Trí Minh bây giờ lại hóa ra thực dụng, hám lợi đến thế.
Thế nhưng, sau khi chứng kiến “Lộc thần” Lộc Minh Sâm hóa thành “Lộc điên”; “Sĩ quan kiệm lời” Bùi Trí Minh bị gọi là “Tiểu bạch kiểm tùy tiện”; rồi cả “Diêm vương mặt lạnh” Lục Thần Minh giờ đây lại thành “Kẻ ngốc khờ khạo”, Tô Nhuyễn cũng đã quá đỗi quen với những điều bất ngờ này rồi. Hiện giờ cô chỉ có chút tò mò không biết khi còn trẻ chủ nhiệm Mễ là người thế nào mà thôi.
Có điều dù thế nào, dung mạo hẳn vẫn chẳng hề thay đổi. Chủ nhiệm Mễ với làn da trắng ngần, đôi mày lá liễu, gương mặt trái xoan, quả là một mỹ nhân có vẻ đẹp chuẩn mực của thời xưa.
Tô Nhuyễn giở chồng tài liệu mình mang theo, định bụng lấy thạch anh trắng làm chủ đạo, nhấn nhá thêm vài hạt ngọc trai, làm thành một bộ trang sức gồm vòng cổ, vòng tay và cả hoa tai.
Khi cô đang làm, bà Trương và cô giáo Hàn còn cùng nhau sang nhà cô chơi. Thấy Tô Nhuyễn tỉ mẩn làm đồ trang sức, cả hai đều kinh ngạc xuýt xoa không ngớt. Bà Trương nghe nói là quà cưới cho y tá Mễ, liền khen Tô Nhuyễn là người rộng rãi.
Hiển nhiên bà ấy cũng đã nghe chuyện cô y tá Mễ từng theo đuổi Lộc Minh Sâm. Cô giáo Hàn không khỏi lo lắng thay cho cô: “Cũng không biết cái anh đoàn trưởng Tiểu Lục này nghĩ thế nào nữa, chuyện gì cũng muốn so bì với đoàn trưởng Lộc, lại còn cố tình theo đuổi cô y tá Mễ. Sau này hai nhà lại ở ngay đối diện nhau …”
E rằng không ít người có cùng suy nghĩ với cô giáo Hàn. Có điều, Tô Nhuyễn chẳng hề lo lắng. Cô vẫn nhớ rõ kiếp trước, trong lúc trà dư tửu hậu, chủ nhiệm Mễ từng tình cờ kể rằng: “Đời tôi may mắn nhất chính là gả cho lão ngốc trong nhà.” Vẻ mặt hạnh phúc khi cất lời ấy, dù đã ngoài bốn mươi, đôi mắt vẫn sáng ngời, lấp lánh.
Hiển nhiên là giữa hai người có những câu chuyện riêng mà chẳng ai hay biết.
Bà Trương cười nói: “Con gái khi chưa chồng khác xa với lúc đã về nhà người ta. Nếu tôi trẻ lại bốn mươi năm, còn chưa kết hôn, có lẽ tôi cũng sẽ liều mình theo đuổi đoàn trưởng Lộc một phen, chẳng màng người ta có ưng mình hay không. Cứ dũng cảm theo đuổi một lần cho khỏi phải hối tiếc, biết đâu lại thành công thì sao?”
“ Nhưng nếu biết chẳng có cơ hội gì để theo đuổi, thì cứ thành thật mà tìm người khác. Một khi đã lấy chồng rồi, cho dù đoàn trưởng Lộc có đẹp trai đến mấy, cũng chẳng thể nào sánh bằng cái lão chồng già nua, mặt đầy nếp nhăn ở nhà tôi được.”
Tô Nhuyễn bật cười thành tiếng. Bà Trương cười tủm tỉm ghẹo hỏi cô giáo Hàn: “Trong mắt cô, đoàn trưởng Dư nhà cô tốt hơn hay đoàn trưởng Lộc tốt hơn?”
Cô giáo Hàn cũng không nhịn được cười, biết mình vừa lỡ lời, liền vội vàng đính chính: “Tất nhiên là ông Lão Dư nhà tôi là nhất rồi! Tôi chỉ coi đoàn trưởng Lộc như ngôi sao trên sân khấu, để ngắm cho vui mắt thôi.”
Nghe tiếng nói cười ồn ã vọng lại từ đằng xa, bà Trương và cô giáo Hàn không ai bảo ai, cùng đứng bật dậy.
“Chắc là mấy ông ấy sắp về rồi,” bà Trương nói, “Cũng nên đi nấu cơm thôi nhỉ.”
Tô Nhuyễn tiễn hai người ra ngoài, vừa hay gặp Lộc Minh Sâm trở về, tay xách nách mang mấy thứ túi lớn túi bé.
Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Mấy thứ này là gì vậy anh?”
Lộc Minh Sâm đáp: “Là đồ chia cho những người đi giúp công đấy.”
Tô Nhuyễn giật mình: “Sao lại nhiều đến thế này? Chẳng lẽ mấy anh càn quấy, lấy sạch đồ dùng để mở tiệc chiêu đãi ngày mai của người ta mang về đấy à?”
Đoàn trưởng Trương cũng vừa tới cửa, trong tay xách theo một chiếc túi ni lông, cười nói: “Chỉ có mỗi cậu ta là tham lam ôm về nhiều thôi.”
Đoàn trưởng Dư đi ngang qua liền bổ sung thêm: “Cướp sạch cả phần của đám Tiểu Bùi kia rồi.”
Lộc Minh Sâm thản nhiên đáp: “Bùi Trí Minh bảo mấy món này đều ngon cả.”
Bà Trương nghe vậy, cười phá lên không dứt: “Ai bảo đoàn trưởng Lộc chẳng biết quan tâm vợ con ư? Ra ngoài làm việc nghĩa, còn biết nghĩ đến vợ ở nhà mà ôm đồ về đấy chứ!”
Tô Nhuyễn hiếm hoi lắm mới đỏ bừng mặt, không khỏi lườm Lộc Minh Sâm một cái rõ điệu: “Anh cầm hết của người ta rồi, thế người ta biết xoay xở thế nào?”
Lộc Minh Sâm vô thức nhìn gương mặt ửng hồng của cô vợ, mở miệng đáp lời một cách thờ ơ: “Họ ăn uống cũng chẳng được là bao.”
Cô giáo Hàn nghe vậy cũng bật cười khúc khích, đám đàn ông tham gia quân ngũ ai nấy đều có cái dạ dày như thùng không đáy, làm gì có chuyện ăn uống tằn tiện như thế?
Trong lòng lại không khỏi thầm kinh ngạc: Ai bảo cái anh đoàn trưởng Lộc này chẳng biết thương yêu vợ con, không đoái hoài gì đến gia đình ư? Rõ ràng là một người đàn ông thương vợ hết mực đấy chứ?
Cuối cùng Tô Nhuyễn đành phải san sẻ bớt số đồ ăn cho nhà đoàn trưởng Trương và cô giáo Hàn một ít. Dẫu sao cũng đang là mùa hè oi ả, ăn không hết rồi cũng hỏng mất thôi.