Dùng cơm xong, Tô Nhuyễn lại ngồi vào bàn học tiếp tục công việc của mình. Lộc Minh Sâm tò mò lại gần, vươn tay khều khều bộ vòng cổ và hoa tai cô vừa làm xong, cất tiếng hỏi: “Đẹp thật đấy, mai em định đeo chúng à?”
Tô Nhuyễn liếc xéo anh một cái, nói: “Ngày mai y tá Mễ làm cô dâu, em đâu thể diện đồ lộng lẫy như vậy được chứ?”
Sực nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: “Ngày mai anh định mừng phong bì cho đoàn trưởng Lục bao nhiêu đây?”
Lộc Minh Sâm bĩu môi một cái, rồi chợt nhớ ra điều gì, anh đưa tay vào túi.
Tô Nhuyễn còn ngỡ anh lại "móc túi" được món gì của ai, ai dè anh móc ra một mớ tiền, đưa cho cô và nói: “Đây là tiền trợ cấp hai tháng qua của anh.”
Tô Nhuyễn bật cười dở khóc dở cười: “Anh đưa tiền trợ cấp cho em làm gì thế này?”
Lộc Minh Sâm đáp: “Anh không giữ được tiền, em cứ giữ hộ anh mà tích cóp.”
Tô Nhuyễn thừa biết, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô từng phải vay mượn, muốn giúp đỡ cô.
Cô đón nhận thành ý của anh, song vẫn rút ra năm mươi tệ đưa lại: “Ngày mai anh cứ hỏi xem đoàn trưởng Trương với đoàn trưởng Dư mừng bao nhiêu, anh đi bấy nhiêu là được.”
Lộc Minh Sâm lại bĩu môi, rõ ràng vẫn canh cánh chuyện Lục Thần Minh từng khiêu khích mình: “Không cần phải mừng đâu, hồi anh kết hôn cậu ta có đến đâu cơ chứ.”
Tô Nhuyễn nhét trả tiền vào tay anh, dứt khoát nói: “Nhất định phải có!”
Giờ đây cô nhận thấy, ở một khía cạnh nào đó, Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh có thể coi là anh em cùng cảnh ngộ. Một người thì không khéo léo trong đối nhân xử thế, một người lại có cái miệng “tiện”, thành ra cả hai vẫn sống sót đến giờ là nhờ bản lĩnh cao cường cả. Duy có Lộc Minh Sâm còn có thêm một ưu điểm là vẻ ngoài bảnh bao.
Tô Nhuyễn khuyên lơn: “Giữ quan hệ tốt với Lục Thần Minh một chút, thỉnh thoảng bảo vệ cậu ta, để cái miệng ấy giúp anh kéo bớt thù hận.”
“Có cậu ta ở đó, người mắng anh có lẽ sẽ ít đi đôi chút.”
Lộc Minh Sâm nghe vậy, như tìm thấy lối thoát, lập tức giơ ngón tay cái về phía Tô Nhuyễn, cười nói: “Mừng lễ rồi, lại càng có cớ mà ‘xử đẹp ’ cậu ta!”
Tô Nhuyễn lại một phen dở khóc dở cười, cô nhận ra sau khi quay về đơn vị, Lộc Minh Sâm rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây.
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn khéo léo gắn một viên ngọc thạch óng ánh hình giọt nước lên bộ trang sức, không kìm được bèn hỏi: “Món này có đắt tiền không vậy?”
“Thật ra quan hệ của chúng ta chỉ ở mức bình thường, không cần phải tặng đồ quý giá như thế này đâu. Em cứ giữ lại thứ này mà dùng, tùy tiện làm món gì đó cho họ là được rồi.”
Rõ ràng là anh chẳng nỡ đưa đồ tốt cho Lục Thần Minh, bèn ngoe nguẩy định thu hết chỗ đá thạch anh trên bàn, chỉ để lại mấy viên ngọc trai nhỏ tí tẹo: “Mấy viên này là quá đủ để xâu thành một chuỗi vòng rồi.”
Tô Nhuyễn gạt tay anh ra: “Đừng có đứng đây mà quấy rối nữa! Mau đi quấy hồ nhão cho em, rồi lấy cả cái hộp giày với miếng vải nhung kia qua đây.”
Bộ trang sức đã hoàn thành, chỉ còn thiếu hộp đựng. Cô không có sẵn, đành phải tự mình làm một cái. Hộp giày và vải nhung đều là đồ cô đã hỏi mượn từ bà Trương và cô giáo Hàn.
Lộc Minh Sâm vừa quấy xong hồ nhão thì Tô Nhuyễn cũng vừa hoàn thành chiếc vòng đeo tay.
Cả hai lại dựa vào bàn bắt đầu làm hộp đựng trang sức. Tô Nhuyễn phác thảo kích cỡ, Lộc Minh Sâm thì cắt giấy, gấp hộp, cắt vải đỏ, bôi hồ dán giúp cô, còn Tô Nhuyễn phụ trách lắp ráp hoàn thiện.
Lộc Minh Sâm hoàn thành trước, tò mò ngắm nhìn Tô Nhuyễn khéo léo lắp ghép những tấm giấy bìa thành một chiếc hộp vuông vắn. Đôi mắt anh dừng lại trên những ngón tay thon dài, linh hoạt của cô, không hiểu vì lẽ gì, trong lòng bỗng dấy lên một khao khát mãnh liệt muốn nắm lấy bàn tay ấy …
“Thế nào? Đẹp không anh?” Tô Nhuyễn hào hứng hỏi, nhìn thẳng vào anh.
Thấy đôi mắt Tô Nhuyễn sáng lấp lánh như sao đêm, Lộc Minh Sâm bỗng chốc thất thần. Tô Nhuyễn khẽ ho một tiếng, quơ quơ tay trước mặt anh: “Ngẩn ngơ cái gì thế?”
Lộc Minh Sâm lấy lại vẻ tỉnh táo, khẽ ho khan một tiếng: “Không có gì đâu.”
Sau đó, ánh mắt anh dán vào bộ trang sức, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bộ trang sức này là do Tô Nhuyễn tỉ mẩn làm từng chút một, nên anh lại đề nghị: “Hay là tặng sợi dây chuyền thôi…” Tô Nhuyễn nhìn đầu ngón tay anh lướt từ chiếc vòng cổ sang chiếc vòng tay, khẽ đáp: “Đổi thành dây chuyền cũng được, hoặc chỉ tặng hai món nhỏ nhất này thôi.”
Ngay cả tên món đồ trang sức anh cũng chẳng biết, cứ dây xích, dây xích… Ai không rành lại tưởng cô đang tặng quà cho thú cưng thì chết.
Tô Nhuyễn liếc anh một cái đầy tinh quái, chợt nảy ra ý trêu chọc: “Dù sao thì y tá Mễ cũng từng theo đuổi anh đấy thôi, anh keo kiệt như thế thì có ra thể thống gì đâu?”
Lộc Minh Sâm giả vờ ngơ ngác như không hiểu Tô Nhuyễn đang nói gì, hững hờ đáp: “Làm gì có chuyện đó, toàn là tin vịt thôi.”
“Ở nơi nhiều phụ nữ thì tin vịt càng nhiều, nhìn thoáng qua một cái cũng bị tính là thích, vậy chẳng phải người thích em còn nhiều hơn gấp bội sao?”
“À…”
Tô Nhuyễn hơi ngạc nhiên: “Lại được vị cao nhân nào mách nước cho mấy lời này thế?”
Tất nhiên Lộc Minh Sâm sẽ chẳng đời nào thừa nhận: “Anh chỉ đang nói sự thật thôi mà.”
Tô Nhuyễn nào chịu tin: “Chắc chắn là Hoàng Hải Uy mách nước chứ gì.”
Lộc Minh Sâm né tránh ánh mắt cô, đứng bật dậy: “Anh đi xem giường mới đây.”
Hôm nay, cái cậu Bùi Trí Minh ấy vừa đưa tới một chiếc giường đôi, không những vậy, còn khiêng cả chiếc giường đơn cũ ra ngoài.
Tô Nhuyễn vừa nhìn đã biết cậu ta định làm trò gì, Bùi Trí Minh là người duy nhất biết bọn họ kết hôn theo hợp đồng, nhưng có điều cậu ta đã đánh giá thấp sự chính trực của lão đại nhà mình rồi. Thực ra, Tô Nhuyễn đã quen ngủ chung giường với Lộc Minh Sâm từ lâu rồi.
Tâm lặng như nước… Vớ vẩn!
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu, khuôn mặt tựa sát lồng n.g.ự.c vững chãi, cùng với cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang ôm ngang eo… Tô Nhuyễn suýt nữa đã kêu lên thành tiếng.
Tối hôm qua… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?